Khi tôi qua đời, đám cưới của chị gái vẫn diễn ra - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-03-27 17:08:38
Lượt xem: 22

Mẹ tôi ngây người, khẽ đáp:

"Con gái tôi bị dị ứng hải sản mà."

Chủ quầy ngạc nhiên nhìn bà, nhưng không nói gì thêm, quay sang tiếp tục chào khách khác.

Mẹ tôi xách giỏ trúc, loanh quanh trước mấy sạp rau.

Bà cầm một củ cà rốt lên, rồi lại đặt xuống.

Cầm một quả ớt chuông lên, rồi lại đặt xuống.

Hành động ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, đến mức chủ quầy cũng phải ái ngại nhắc nhở:

"Bà định nấu món gì? Tôi có thể giới thiệu cho."

Tôi nhìn bà đứng đó, cố gắng nhớ lại điều gì đó, đôi mắt mơ hồ, trống rỗng.

Bỗng nhiên, tôi hiểu ra.

Bà không biết tôi thích ăn gì.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ có đặc quyền gọi món như Hứa Kiều, cũng không kén ăn như Hứa Trạch.

Tôi không có bất kỳ sự lựa chọn nào, mẹ tôi nấu gì, tôi ăn nấy.

Cuối cùng, chủ quầy lấy từ trong tủ ra một chiếc giỏ tre nhỏ, đẩy về phía mẹ tôi.

"Hôm nay vừa có mộc nhĩ rừng ở Châu Thành, rất tươi, mua một ít về kho thịt nhé?"

Châu Thành.

Mộc nhĩ.

Hai từ này như một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào dây thần kinh.

Mẹ tôi siết chặt một nắm mộc nhĩ, bỗng khom người xuống, từng giọt nước mắt rơi xuống đất.

"Đào Đào."

"Đào Đào."

Cách xưng hô thân mật này, suốt đời tôi nghe được từ miệng bà chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng bây giờ, tôi đã chếc rồi, làm sao có thể nghe thấy được nữa?

Bà chẳng mua gì, xách chiếc giỏ trống không quay về nhà.

Ngồi thất thần một lúc, bà đứng dậy, gọi điện cho Hứa Kiều.

Giọng nói lạnh nhạt:

"Đàn piano của con nửa năm rồi không học rồi, nếu vẫn cần thì mẹ sẽ cho người mang đến nhà con. Không cần thì mẹ sẽ gọi người thu mua phế liệu đến khiêng đi."

Hứa Kiều đột nhiên bật khóc.

Cô ta nức nở:

"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Chẳng lẽ con đi lấy chồng rồi thì không còn là con gái của mẹ, không xứng đáng có một căn phòng trong nhà nữa sao?"

"Phòng của con vẫn để nguyên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-toi-qua-doi-dam-cuoi-cua-chi-gai-van-dien-ra/chuong-15.html.]

Mẹ tôi mặt không cảm xúc, nói:

"Phòng của Hứa Đào, mẹ muốn thu dọn lại."

Hứa Kiều không nói gì nữa.

Con người không thể đoán trước tương lai.

Cuộc gọi tôi gọi cho cô ta trước khi chếc bị cúp máy.

Điều đó không đến mức khiến cô ta phải chịu trách nhiệm gì cho cái chếc của tôi.

Nhưng nó khiến vị trí của cô ta trong gia đình này trở nên rất vi diệu.

Mẹ tôi hành động rất nhanh.

Sáng hôm sau, phòng đàn đã được dọn trống.

Bà đi khắp các cửa hàng nội thất, cố gắng tìm lại chiếc giường và tủ quần áo y hệt như cái đã bị vứt đi năm đó.

Nhưng cuối cùng cũng không tìm được cái nào giống hoàn toàn.

Bà lấy những bộ quần áo bám đầy hơi ẩm và mùi cũ kỹ trong phòng chứa đồ ra, từng chiếc một trải phẳng, treo vào tủ quần áo.

Tổng cộng cũng chẳng có bao nhiêu.

Huống hồ đó đều là quần áo tôi mua hồi còn đi học, dù có còn sống, cũng chẳng mặc vừa nữa.

Sau đó, bà ra ngoài, tìm một thợ kim hoàn, cố gắng sửa lại chiếc vòng tay, rồi đeo lên tay mình.

Di ảnh của tôi được đặt trong phòng.

Mỗi sáng, việc đầu tiên mẹ tôi làm sau khi thức dậy là vào phòng, lau chùi nó thật sạch sẽ.

Tôi không hiểu bà đang cố làm gì.

Bù đắp sao?

Hay chỉ để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn một chút?

Khi còn sống, tôi đã tuyệt vọng khao khát tình yêu của bà đến nhường nào.

Dù chỉ một chút thôi cũng được.

Nhưng đến khi chếc rồi mới nhận được.

Tôi bực bội bay qua bay lại trong phòng, muốn hất đổ hết đồ trên kệ sách, muốn giật phăng ga trải giường mới mà bà vừa thay rồi vứt đi.

Muốn chỉ tay vào bà mà mắng, như vô số lần cãi nhau trước đây, thốt ra những lời làm tổn thương cả bà lẫn chính mình.

Đừng giả vờ nữa, mẹ à.

Chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi mà tạo ra một thứ tình yêu giả tạo.

Chẳng lẽ ngay cả mẹ cũng tin vào điều đó sao?

Nhưng tôi không thể nói ra.

Dù có nói, bà cũng chẳng nghe thấy.

Lần đầu tiên tôi nhận ra, tồn tại dưới dạng linh hồn là một chuyện tàn nhẫn đến mức nào.

 

Loading...