Khi tôi qua đời, đám cưới của chị gái vẫn diễn ra - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-03-27 17:07:08
Lượt xem: 17

Tôi đi ngắm núi.

Ngắm biển.

Cất đi những vật sắc nhọn.

Mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ.

Nhưng rồi khi đi ngang qua một thành phố nào đó, trong công viên giải trí, nhìn thấy một bé gái cầm chặt quả bóng bay đỏ, khoác tay mẹ bước qua—

Tôi vẫn sẽ đột nhiên sững người lại.

Nhìn chăm chú.

Giống như hồi tiểu học, khi bạn cùng bàn mang theo vẻ tự hào hồn nhiên của một bé gái kể với tôi.

Rằng cô ấy thi trượt, mẹ mắng cô ấy.

Cô ấy cố ý bỏ chạy khỏi nhà, mẹ cô ấy vất vả tìm được, ôm cô ấy khóc nức nở.

Nói rằng mẹ rất sợ cô ấy đi lạc, hứa rằng sẽ không bao giờ mắng cô ấy nữa.

Lúc ấy, tôi còn chưa hiểu.

Rằng chỉ có những đứa trẻ được yêu thương mới có thể làm như vậy.

Vậy nên, khi một lần nữa bị mẹ nhốt vào phòng chứa đồ để tự kiểm điểm,

Tôi bỗng nhiên đẩy cửa ra, chạy thẳng ra ngoài.

Tôi bỏ nhà đi.

Ngồi trên chiếc xích đu cũ trong khu chung cư, ngước nhìn bầu trời đêm thưa thớt ánh sao, tôi lặng lẽ diễn tập trong đầu.

Nếu mẹ lo lắng mà đi tìm tôi,

Tôi nên nói gì đây?

Dù sao đó cũng là mẹ mà, không thể để mẹ quá đau lòng.

Chỉ cần nói với mẹ, sau này đối xử tốt với con hơn một chút là được.

Nhưng tôi cứ chờ mãi đến nửa đêm.

Mây đen che khuất mặt trăng, trời lác đác mưa rơi, chẳng còn lấy một ngôi sao.

Toàn thân ướt sũng, tôi lê bước về nhà.

Cả căn nhà yên ắng đến đáng sợ.

Mọi người đều đã ngủ.

Ai sẽ ra ngoài tìm tôi chứ?

Sáng hôm sau, tôi khoác cặp sách ra cửa, mẹ ngồi bên bàn ăn sáng, hờ hững nói:

"Còn biết quay về à? Tao tưởng mày định sống ngoài đó cả đời, nhà này cũng bớt đi một miệng ăn."

Chỉ những đứa trẻ được yêu thương mới dám làm nũng, mới có tư cách giận hờn.

Tôi mãi mãi không thể thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn của tuổi thơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-toi-qua-doi-dam-cuoi-cua-chi-gai-van-dien-ra/chuong-13.html.]

Từ năm năm tuổi, tôi đã một mình lao vào thế giới không ai dẫn lối, hoang mang mà va vấp khắp nơi.

Tôi từng nhiều lần hỏi mẹ: Tại sao?

Tôi gần như là đang cầu xin mẹ hãy yêu tôi.

Không cần phải yêu tôi nhất.

Chỉ cần yêu tôi một chút.

Giống như cách mẹ yêu thương Hứa Trạch và Hứa Kiều là được.

Mẹ không phải không biết cách, tại sao khi đối diện với con, mẹ lại không làm được?

Tại sao chứ?

Không có câu trả lời.

Màn đêm buông xuống.

Bà lật sang một trang khác.

Còn chưa kịp đọc, điện thoại từ đồn cảnh sát lại gọi tới.

"Xin lỗi bà Triệu Tố, mấy ngày nay chúng tôi vừa bắt được tội phạm, bên cục có hơi bận rộn. Còn một số di vật của con gái bà vẫn đang ở đây, khi nào rảnh bà có thể đến lấy."

Mẹ tôi cùng Hứa Trạch ra ngoài.

Ngoài phố đèn đuốc sáng rực, xe cộ tấp nập.

Bà cúi đầu đi được một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi Hứa Trạch:

"Con nói xem, có phải Hứa Đào rất hận mẹ không?"

"Không... không đâu."

Hứa Trạch rõ ràng bị câu hỏi này làm cho giật mình. Vài giây sau mới miễn cưỡng nói ra một câu:

"Mẹ, dù sao mẹ cũng đã sinh ra chị ấy… Giống như tên tội phạm kia nói, trước khi chếc chị ấy vẫn gọi mẹ, sao có thể… trách mẹ được."

Nói đến đây, cậu ta đột nhiên im lặng.

Hứa Trạch năm nay cũng đã hai mươi mốt tuổi, không còn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện nữa.

Từ trước đến nay, cậu ta chưa bao giờ thích tôi.

Chỉ là không giống như sự ác ý của Hứa Kiều, không bộc lộ rõ ràng và chủ động như vậy.

Hầu hết thời gian cậu ta đều âm thầm đứng phía sau Hứa Kiều, làm người ủng hộ cô ta.

Nhưng hành vi của trẻ con, chẳng qua cũng chỉ là bắt chước lại người lớn—những kẻ nắm trong tay quyền sinh sát trong gia đình.

Nếu không có sự ngầm đồng ý của ba mẹ, Hứa Trạch và Hứa Kiều tuyệt đối không dám nhắm vào tôi như thế.

Tôi đi theo họ, lần thứ hai đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát đưa cho mẹ tôi một túi di vật.

Bên trong rất ít đồ: một chùm chìa khóa, một gói khăn giấy, một chiếc điện thoại có màn hình nứt vỡ như mạng nhện.

 

Loading...