Khi Ta Bắt Đầu Thích Nhau - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-04 15:41:16
Lượt xem: 480
1.
[Câu chuyện khô khan đến phát chán.]
[Nội dung nhạt nhẽo, văn phong còn tệ hơn.]
Nhìn những dòng bình luận tiêu cực tràn ngập khắp phần bình luận, tôi thở dài, lòng nặng trĩu mà chẳng nghĩ ra cách nào cứu vãn.
Đúng lúc đó, một bình luận đ.ập vào mắt tôi: [Tác giả, rảnh thì đi yêu đương thử đi, thực hành mới ra chân lý.]
Thực hành?
Vấn đề là tôi là kiểu "FA từ trong trứng" tất cả kinh nghiệm yêu đương đều dựa vào trí tưởng tượng trước khi đi ngủ.
Hay là… thử một lần thực hành thật xem?
Nhưng mà việc này không thể tùy tiện kéo một người lạ đến được.
Nghĩ tới nghĩ lui, người phù hợp nhất chỉ có thể là thanh mai trúc mã của tôi – Châu Tắc Dã.
Anh ấy sống ở tầng trên, cùng tuổi với tôi. Hai đứa chơi thân từ hồi còn mặc tã cho tới khi vào chung một trường đại học.
Gia đình hai bên làm cùng chỗ, biết rõ từng ngóc ngách nhà nhau.
Tôi thì ngoan hiền, yếu đuối, chẳng bon chen với ai.
Còn anh ấy, từ nhỏ đã là "hào quang học đường," vừa đẹp trai vừa khí chất, người theo đuổi không đếm xuể.
Nhưng hôm qua, anh ấy đột nhiên tỏ tình với tôi.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, tôi rút điện thoại, nhấn vào khung chat với anh ấy.
[Đang làm gì vậy?]
Nửa tiếng sau, anh ấy mới trả lời lạnh nhạt: [Chơi game.]
Tôi dò xét hỏi: [Hôm qua anh nói còn giữ lời không?]
[?]
Lần này, Châu Tắc Dã phản ứng nhanh chóng.
[Ý em là gì?]
[Hôm qua từ chối anh, hôm nay lại hỏi lời đó còn tính không?]
[Giang Tụng, em đang đùa với anh đấy à?]
[Xe đ.â.m vào tường mới chịu bẻ lái, nước mũi chảy vào miệng mới nhớ phải hỉ, em tưởng nó là sữa chua à?]
[Người đâu, nói gì đi!]
[Anh có nói là không giữ lời đâu!]
[Giữ! Giữ! Giữ! Không được! Đợi anh xuống nói trực tiếp!]
Tin nhắn từ Châu Tắc Dã gửi tới tấp.
Tôi còn chưa kịp nhắn lại thì đã nghe tiếng bước chân gấp gáp ngoài hành lang.
Rồi ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Châu Tắc Dã hấp tấp nói:
"Giang Tụng, mở cửa!"
2.
Ba tôi nghi hoặc ló đầu ra từ phòng ngủ: "Con lại cãi nhau với thằng Tiểu Châu à?"
"Không đâu ba, con chỉ nói chuyện với anh ấy thôi."
Ba tôi gật gù, nhưng rõ ràng vẫn chưa yên tâm. Ông quay đầu nhìn lại ba lần trước khi vào phòng ngủ.
Tôi vội vã mở cửa, kéo Châu Tắc Dã thẳng vào phòng mình.
Anh ấy chẳng hề phản kháng, để mặc tôi kéo như một chú chó sói to xác nhưng ngoan ngoãn.
Khóa cửa phòng xong, tôi quay lại định nói chuyện nghiêm túc với anh.
Kết quả, vừa quay đầu, tôi đã bị anh ấy " ép tường" một cú choáng váng.
Anh chàng cao ráo, tập bóng rổ thường xuyên nên người đầy sức mạnh, đứng sát lại càng khiến người khác cảm nhận rõ áp lực.
Mùi sữa tắm hương chanh thoang thoảng từ anh khiến tôi càng thêm bối rối.
"Châu Tắc Dã, anh bình tĩnh lại đi."
Tôi hoảng loạn đến mức lông mi cũng run lên bần bật.
Anh ấy nhìn tôi chăm chú, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt mọi suy nghĩ trong đầu tôi.
"Anh bị em thả câu đến mức không chịu nổi nữa rồi, làm sao mà bình tĩnh?"
"Em nhắn gì trên WeChat vừa rồi, nói rõ ra đi."
"Chỉ là... chỉ là em..."
Tôi lúng túng, không biết làm sao để diễn đạt cái ý định quay lại đầy không biết xấu hổ của mình.
Châu Tắc Dã lại tiến thêm một bước, giọng thúc ép:
"Nói đi."
"Ý em là… chuyện hôm qua anh nói, em… em đồng ý."
Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi dứt khoát thốt ra.
Tất nhiên, lý do thực sự là để viết tiểu thuyết thì tôi chẳng dám nói. Tôi sợ bị anh ấy “đ.á.n.h úp" tại chỗ.
Châu Tắc Dã im lặng một lúc, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy nguy hiểm.
"Giang Tụng, đây là lời em nói đấy nhé."
"Sau này mà còn lật lọng, anh sẽ nói với ba mẹ em, bảo em chơi đùa với tình cảm của anh."
Tôi chột dạ: "À, không đâu."
Tôi hiểu rõ, lời tỏ tình của anh ấy chắc chỉ là cao hứng nhất thời, cuối cùng người bị bỏ rơi sẽ là tôi.
Dù sao, xung quanh Châu Tắc Dã cũng chẳng thiếu những cô gái xinh đẹp.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Chưa kể tôi từng nghe chính miệng anh ấy bảo rằng anh thích kiểu con gái cởi mở, phóng khoáng.
Còn tôi? Lại hoàn toàn ngược lại.
"Được, vậy để anh hôn một cái trước."
Mặt tôi đỏ bừng, lắp bắp: "Có… có hơi gấp quá không?"
"Gấp?"
Châu Tắc Dã cười nhạt, ngón tay khẽ nâng cằm tôi lên.
"Bây giờ anh là bạn trai em, hôn một cái nhẹ nhàng đã là nhượng bộ lắm rồi."
"Ngẩng mặt lên."
Giọng anh ấy không cho phép từ chối.
3.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-ta-bat-dau-thich-nhau/chuong-1.html.]
Tiếng ba tôi rót nước trong phòng khách vọng vào đúng lúc tôi đang… ngồi trên đùi Châu Tắc Dã.
Anh ấy tỏ ra vô cùng mãn nguyện, dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước nơi khóe miệng tôi, còn tôi thì đầu óc như mờ mịt, trái tim đ.ập loạn nhịp.
"Cuối tháng này, trước khi nhập học, bọn họ tổ chức buổi họp lớp. Em đi cùng anh nhé."
"Hả? Nhưng em với anh đâu học cùng lớp hồi cấp ba đâu."
"Họ bảo có thể dẫn 'người nhà' theo, với lại, cả lớp anh ai mà chẳng biết em. Đi ăn thôi mà, chẳng có gì lạ."
"Sao họ đều biết em vậy?"
"Em thử nghĩ xem?"
Châu Tắc Dã khẽ động đậy, ánh mắt như trêu chọc.
"Hồi cấp ba, ai mà không biết ngày nào chúng ta cũng đi học, về cùng nhau?"
Đúng là vậy. Ai cũng biết tôi và anh là thanh mai trúc mã.
Hồi học mẫu giáo, tôi khóc thút thít một mình vì bị bắt nạt, anh luôn pha trò để an ủi tôi.
Đến tuổi dậy thì, có vài bạn cá biệt trong lớp thích bắt nạt đứa nhỏ con như tôi, anh liền đứng ra, thậm chí vì tôi mà lĩnh không ít hình phạt vì đ.á.n.h nhau.
Lần đầu tiên tôi cần dùng băng vệ sinh, chính anh đã đỏ mặt đi mua cho tôi ở tiệm tạp hóa.
Lên đại học, cũng là anh xách hành lý giúp tôi suốt dọc đường.
Ngoài ba mẹ ra, anh là người đối xử tốt với tôi nhất.
Nhớ đến những điều này, tôi bỗng thấy áy náy.
Cứ như mình đang lợi dụng tình cảm của anh ấy, chẳng khác nào một cô nàng tệ bạc.
Nhưng biết sao được, sự nghiệp viết tiểu thuyết vẫn cần phải tiếp tục.
Tôi gật đầu, giọng yếu xìu:
"Nghe anh hết, hôm nào đi thì báo em trước nhé."
Châu Tắc Dã hài lòng, hôn nhẹ lên má tôi:
"Ừ, giờ anh lên lầu trước đây. Không thì ba em lại ra rót nước thêm năm lần nữa mất."
"..."
Đợi anh ấy vui vẻ rời đi, tôi mới hoàn hồn, lập tức bật máy tính để viết tiếp.
Phải nói rằng, trải nghiệm vừa rồi đúng là mang lại hiệu quả ngoài mong đợi.
Từng khoảnh khắc mờ ám trong lúc hôn nhau với Châu Tắc Dã cứ không ngừng hiện lên trong đầu, làm mặt tôi nóng bừng cả buổi tối.
Nhờ vậy, khi viết cảnh hôn của nam nữ chính, tay tôi lướt phím nhanh đến lạ, cứ như được thần thánh độ.
Không phụ công cố gắng. Ngay sau khi cập nhật chương mới, phần bình luận lập tức xuất hiện hàng loạt phản hồi tích cực:
[Wow, hôm nay đọc mà cảm thấy ngọt ghê! Nam chính còn biết dùng lưỡi nữa! Cuối cùng không phải kiểu qua loa nữa rồi!]
[Không được, không chịu nổi nữa, tác giả ơi viết nhanh đi!]
[Sao hôm nay tiến bộ đột xuất vậy?]
Hứng khởi, tôi đáp ngay:
[Tôi vừa đi thực hành với thanh mai trúc mã của mình đấy, cảm ơn bạn đã góp ý nhé!]
Quả nhiên, khi đã nghiêm túc thực hành, kỹ năng sẽ được cải thiện đáng kể.
Có lẽ sau này tôi phải làm vậy thường xuyên.
Đúng lúc ấy, có một bình luận khác đ.ập vào mắt tôi:
"Chỉ hôn thôi chưa đủ, mong tác giả viết thêm chút gì đó “cháy” hơn nữa!"
“Cháy” hơn sao?
Tôi đỏ bừng mặt, suy nghĩ m.ô.n.g lung.
4.
Hôm sau, khi ba mẹ tôi đi làm như thường lệ, tôi còn chưa tỉnh ngủ thì đã nghe tiếng gõ cửa dồn dập.
Mở cửa, tôi thấy Châu Tắc Dã ăn mặc bảnh bao đến lạ thường, đứng đó như đang đợi sẵn.
Chưa kịp phản ứng, anh đã vòng tay ôm lấy tôi, cúi đầu định hôn.
Tôi hoảng hốt, vội vàng giơ tay che miệng, lí nhí từ chối:
"Châu Tắc Dã, em còn chưa đ.á.n.h răng mà!"
"Anh có để ý đâu."
"Nhưng em để ý! Đợi em đi rửa mặt đã rồi hãy hôn."
Thấy tôi nhất quyết không nhượng bộ, anh đành cầm tay tôi, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, rồi cười cười buông ra.
"Được rồi, đi nhanh đi. Hôm nay anh dẫn em đi chơi."
"Vâng!"
Tôi gật đầu, luống cuống chạy đi vệ sinh cá nhân.
Một khi đã hẹn hò, chuyện thân mật như hôn hít là điều chắc chắn. Với tính cách chiếm hữu mạnh mẽ của Châu Tắc Dã, mức độ thân mật này thậm chí còn vượt ngoài dự đoán.
Nhưng nếu muốn bài viết thêm "mùi vị," tôi không thể chỉ dừng ở đó. Lần này phải nâng cấp cảnh ngọt ngào.
Độc giả cần nhiều cảnh "cháy" hơn?
Đi xem phim và thử "cháy" một chút, cũng chẳng sao.
Tôi ôm suy nghĩ "hy sinh vì nghệ thuật" rồi lẽo đẽo theo anh đến rạp phim.
Mọi nhịp tim dường như đều không nghe lời, cứ thình thịch không ngừng.
Đang là kỳ nghỉ hè nên rạp phim đông nghịt.
Châu Tắc Dã xếp hàng lấy vé và mua đồ uống, tôi thì ngồi đợi ở một góc, cố nghĩ xem làm thế nào để "thực chiến" cho đúng điệu.
Rạp chiếu phim dành cho các cặp đôi thường có những chiếc ghế đôi được chắn riêng biệt.
Nếu ngồi đấy, dù tôi có làm điều gì "mờ ám" với anh cũng chẳng ai nhìn thấy.
Tôi nghĩ tới cảnh sẽ tranh thủ ôm anh, hôn anh, rồi lén lút sờ thử cơ bụng rắn chắc kia. Cảm giác ấy chắc chắn sẽ làm phong phú thêm bài viết.
Tôi còn nhớ hồi cấp ba, anh đã có cơ bụng. Giờ lên đại học, chắc hẳn đã "nâng cấp" thành tám múi rồi.
Không chắc lắm, lát nữa sẽ kiểm chứng!
Đang ngồi mơ màng, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: "Em đang nghĩ gì thế?"
Tôi vô thức buột miệng: "Em đang nghĩ bụng anh có mấy múi."
Nói xong mới nhận ra mình vừa tự "đào hố."
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Châu Tắc Dã đang nửa cười nửa không, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu ý nghĩ của tôi.
Nuốt khan một cái, tôi cố chữa cháy: "Thật ra, không phải ý đó đâu. Nghe em giải thích đã!"
Châu Tắc Dã hừ nhẹ, nụ cười càng sâu hơn: "Anh hiểu mà. Chỉ là không ngờ em lại thẳng thắn như thế."
Anh nắm lấy tay tôi, kéo mạnh khiến tôi đứng dậy, đoạn thì thầm bên tai: "Đi nào. Anh dẫn em đi kiểm tra xem bụng anh rốt cuộc có bao nhiêu múi."
Nói xong, anh kéo tôi đi thẳng về phía góc khuất của rạp chiếu phim.