Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khi Nhà Thiết Kế Nổi Tiếng Xuyên Về Niên Đại Văn - 01

Cập nhật lúc: 2024-12-14 16:15:26
Lượt xem: 12

Giữa những dãy núi xanh ngắt, một con đường nhỏ, hẹp và lởm chởm đá len lỏi qua các rặng cây trên cao. Con đường quanh co ấy như ẩn mình giữa sự tĩnh lặng của núi rừng, chỉ có tiếng bước chân rì rầm của những người phụ nữ đang leo núi.

Ánh chiều tà đỏ ửng nhuộm lên gò má họ, tạo nên bức tranh hoàng hôn rực rỡ. Trên lưng là những chiếc gùi nặng trĩu, miệng không ngừng cất lên những giai điệu mộc mạc về cuộc sống:

"Sáng sớm cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang.

Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng Quân.

Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào.

Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ......

Tiếng hát lanh lảnh vang vọng qua từng dãy núi, du dương chạm đến một thung lũng, nơi một cô gái nhỏ nằm bất động.

Cô gái ấy chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt trái xoan xinh xắn với đôi mắt to tròn, hàng mi dài, mũi cao, môi hồng. Nhưng lúc này, trán cô bị trầy xước, tay áo và ống quần đều rách lỗ chỗ. Làn gió nhẹ lướt qua, vạt áo của cô khẽ lay động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-nha-thiet-ke-noi-tieng-xuyen-ve-nien-dai-van/01.html.]

Nguyễn Khê tỉnh lại, cảm giác đầu tiên ùa đến là cơn đau nhức đến tê dại, như thể từng mảng cơ thể đang rời rạc. Gân cốt cô nhức nhối, mỗi hơi thở đều khó khăn.

Bên tai, tiếng gió vi vu hòa cùng giai điệu xa xăm của bài sơn ca. Thân thể cô như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn.

"Mình đã c.h.ế.t rồi sao?" – Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô. Nhưng cảm giác đau đớn rõ ràng nhắc cô rằng: cô vẫn sống.

Nguyễn Khê cố gắng mở mắt. Mi mắt nặng trĩu, chỉ hé được một khe nhỏ. Qua đó, cô thấy bầu trời xanh thẳm, ánh hoàng hôn phía bên trái đỏ rực cả một góc trời.

Cô muốn hít thở sâu hơn, nhưng chỉ có thể khẽ nhấp nhô lồng ngực. Trong tầm mắt mờ nhạt, một bóng người xuất hiện.

Đó là một cậu thiếu niên, dáng vẻ chừng mười ba, mười bốn tuổi. Mặt cậu bị ánh sáng ngược che khuất, chỉ có những sợi lông tơ trên gò má là hiện rõ dưới ánh nắng.

Cậu mở miệng nói gì đó, nhưng Nguyễn Khê không nghe rõ. Trong tai cô chỉ toàn tiếng vo ve. Cảm giác đầu nặng trĩu, cô quyết định nhắm mắt, buông mình vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Lát sau, cô cảm nhận được cơ thể mình được nâng lên. Ai đó đặt cô lên lưng, từng bước chậm rãi tiến về phía trước. Người cõng cô dường như cũng không đủ sức, mỗi bước đi đều nặng nề.

Không biết đã đi bao lâu, tiếng vo ve trong tai dần dịu lại. Cô nghe được tiếng gió rì rào và cảm nhận bóng tối đang bao phủ. Gắng gượng mở mắt lần nữa, cô nhìn thấy phía xa là một ngôi nhà nhỏ nằm chênh vênh trên triền núi.

Loading...