Khi nào trời sẽ mưa - 1
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:33:56
Lượt xem: 537
KHI NÀO TRỜI SẼ MƯA [FULL]
Tác giả: 黎饱饱
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Lúc Chu Dạng tỏ tình với tôi, thanh mai của hắn đứng một bên cười nhạo tôi: “Đôi giày anh ấy mang tương đương với sinh hoạt phí một năm của cô đấy, cô thật sự tin trò đùa này à?”
Tôi hoàn toàn tin.
Khi đó tôi không ý thức được, tôi và Chu Dạng hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau.
Cho đến khi thanh mai của hắn đánh mất vòng tay. Chu Dạng cùng mọi người đặt ánh mắt chế giễu trên người tôi.
Giọng hắn châm chọc: "Thiếu tiền chỉ cần mở miệng nói cho anh biết một tiếng là được, cần gì chứ?"
Tôi đỏ mắt, nắm chặt cổ tay áo không ngừng run rẩy.
Lúc chuyển trường, tôi chặn tất cả thông tin liên lạc của Chu Dạng, lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
Nhưng không ngờ, Chu Dạng, người xưa nay vốn kêu ngạo lại tìm tôi suốt bảy năm.
01
Sau giờ thể dục, hoa khôi trường Bạch Chi đánh mất chiếc vòng tay giá trị xa xỉ của cô ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trong lúc tôi không biết, cô ta dẫn người lục lọi cặp sách của tôi. Trên bàn học là một mớ hỗn độn.
Cô ta ghé vào bên cạnh Chu Dạng làm nũng: “A Dạng, Tang Vãn là bạn gái anh, anh bảo cô ta trả lại vòng tay cho em đi.”
Chu Dạng và Bạch Chi là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ai cũng biết Chu Dạng đối với cô ta rất khác biệt. Ngay cả tôi cũng không thể không thừa nhận, rất nhiều lúc, giữa hắn và Bạch Chi có rất nhiều chuyện để nói. Lúc họ thảo luận về các sản phẩm phiên bản giới hạn của các thương hiệu, tôi sẽ không bao giờ có thể xen vào.
Nhưng lần này Chu Dạng lại không vội vã tiếp lời cô ta. Sau khi hắn im lặng dọn dẹp sạch sẽ bàn của tôi, mới ngước mắt nhìn cô ta. Ngữ khí nhẹ nhàng, lại không phủ nhận: "Cái vòng tay gì, anh mua cho em một cái là được.”
Trong lớp lập tức nổ tung, những câu nói ngờ vực vô căn cứ càng lúc càng quá mức:
"Có ý gì, thật sự là lớp trưởng?"
“Không phải không có khả năng, ai mà không biết cô ta là học sinh nghèo nổi tiếng, hơn nữa trong tiết thể dục chỉ có một mình cô ta giữa chừng trở về phòng học.”
"Chậc, vòng tay kia mà bán đi thì đủ sinh hoạt phí nửa năm cho lớp trưởng ấy nhỉ?”
“Ai! Nghe nói cha cô ta năm đó ăn trộm nên mới bị người ta đánh gãy chân.”
……
Tôi cứng đờ ở cửa, giống như bị người ta quấn đầu tưới chậu nước đá, lạnh cả người. Tôi cũng không biết, những người trước mặt tôn trọng gọi tôi là lớp trưởng, sau lưng lại đánh giá tôi như vậy.
Lúc này không biết ai bỗng nhiên kêu một tiếng: "Lớp trưởng?”
Không khí đột nhiên ngưng đọng. Vô số ánh mắt nhìn về phía cửa. Rõ ràng cái gì tôi cũng không làm nhưng tự dưng lại cảm thấy khó xử và quẫn bách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-nao-troi-se-mua-pacb/1.html.]
Tôi nắm chặt cổ tay áo, thấy Chu Dạng cũng quay đầu nhìn lại. Có lẽ là ảo giác, tôi như nhìn thấy trong mắt hắn có sự chế giễu.
02
Tôi mở miệng giải thích nhưng không ai quan tâm. Thậm chí càng giải thích, ánh mắt mọi người nhìn tôi càng quái dị.
“Thôi đi," Bạch Chi nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi cũng không thiếu chiếc vòng tay này.”
Bạch Chi hào phóng nói cho mọi người biết, có lẽ là cô ta không cẩn thận làm mất. Chuyện này coi như xong.
Tôi không muốn bị tạt nước bẩn mà không có lý do rõ ràng. Lúc Bạch Chi xoay người, tôi bắt được cô ta, muốn dẫn cô ta đi xem camera giám sát.
Bạch Chi nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt lại sâu xa. Tôi nghĩ Bạch Chi sẽ cự tuyệt chứ trăm triệu lần không ngờ, người ngăn cản tôi lại là Chu Dạng. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Được rồi Vãn Vãn, không có việc gì.”
Trước kia lúc tôi buồn, Chu Dạng luôn gọi tôi như vậy.
Nghe hai tiếng gọi nhẹ nhàng này, sự ấm ức đã đè xuống trỗi dậy, tôi hét lên: “Tôi không lấy,"
Tôi ngửa đầu nhìn hắn, giọng nghẹn ngào: "Cha tôi tới đưa cơm cho tôi, tiết thể dục tôi tạm thời trở về phòng học là cất cơm, tôi không làm gì cả.”
Tôi chỉ quay lại lớp cất hộp cơm có thịt kho tàu. Đó là cha tôi cố ý làm đưa tới. Cha nói hôm nay là sinh nhật tôi, muốn tôi ăn chút gì đó thật ngon.
Nhưng Chu Dạng dường như cũng không thèm để ý tôi nói cái gì. Hắn nói không quan trọng, cho dù tôi làm cái gì, hắn đều có thể thay tôi giải quyết.
Nhưng tại sao lại không quan trọng? Tôi rõ ràng cái gì cũng không làm.
Thanh danh đối với một người rất quan trọng, Chu Dạng thật sự không biết sao?
Tôi kiên trì muốn xem camera giám sát, Chu Dạng vẫn ngăn cản tôi, hoàn toàn không có kiên nhẫn. Hắn bỗng nhiên buông tay ra, nở nụ cười. Tiếng cười đó thấp và lạnh.
Cuối cùng tôi cũng phát hiện có điều không ổn, dần ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của hắn. Tôi thấy nụ cười trên khuôn mặt hắn, trong ánh mắt của hắn ẩn chứa sự chế giễu giống như tất cả mọi người.
“Đừng diễn nữa.” Giọng hắn châm chọc: "Anh nhớ mấy hôm trước em nói, gần đây rất thiếu tiền, phải không? Còn nữa, camera phòng học hôm qua đã hỏng rồi. Tang Vãn, em thật sự không biết sao?”
Đầu tôi ong ong. Không biết tại sao, tại thời khắc này, tôi đột nhiên nhớ tới Bạch Chi đã từng nói với tôi. Cô ta nói, tôi vẫn không hiểu, tôi và A Dạng, căn bản không phải là người cùng một thế giới.
Trước đây tôi không hiểu. Vào giờ khắc này, tôi bỗng nhiên hiểu được. Công tử Chu Dạng lớn lên trong nhung lụa, trong xương cốt khắc đầy thành kiến đối với người nghèo. Cùng một chuyện, hắn sẽ không chút do dự tin tưởng Bạch Chi, người cùng ở giới thượng lưu với hắn.
Chu Dạng biết rõ hơn ai hết, thanh danh quan trọng như thế nào. Chỉ là ngay từ đầu, hắn không tin tôi.
Tiếng chuông dồn dập vang lên hòa lẫn với nụ cười của Bạch Chi. Trong lúc hỗn loạn, không biết ai chạm vào bàn. Tôi hốt hoảng quay đầu, trơ mắt nhìn phần cơm hộp của mình từ trên bàn rơi xuống.
Cơm rơi đầy đất, thịt kho tàu lăn qua, dừng ở gần chân tôi, dính đầy đất và giấy vụn.
Tôi ngây ngốc nhìn chằm chằm, bỗng nhiên cái gì cũng không thốt ra được. Sợi dây buộc chặt cuối cùng trong đầu đột nhiên đứt đoạn.
Chu Dạng đứng bên cạnh tôi vẫn đang tiếp tục nói, hắn nói: “Nếu em thiếu tiền, nói cho anh biết một tiếng là được, cần gì chứ?”
Tôi cũng không nghe nổi nữa, nhắm mắt lại, đẩy mạnh hắn một cái. Khi ngẩng đầu lên, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
“Chu Dạng, tuy nhà tôi nghèo nhưng tôi sẽ không ăn trộm!"