Khi Lòng Tốt Đặt Sai Chỗ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-01-05 12:35:07
Lượt xem: 3,028
Sau khi đi qua đi lại, tôi đã nhận ra, cả căn nhà đã bị lục tung.
Không một ngăn kéo hay ngăn tủ nào là không mở.
Có lẽ hắn vẫn chưa tìm thấy tài sản nào.
Tôi vừa nức nở vừa lên tiếng: “Nếu anh cần tiền, tiền đều ở…”
“Hức hức… ở… trong ngăn tủ lót dưới nệm, bên trong còn có trang sức vàng, anh có thể lấy hết.”
Nghe vậy, người đàn ông sững người, ném mạnh tôi lên sofa, lao vào căn phòng mà tôi chỉ để tìm kiếm.
5
Tôi chống cơ thể ngồi dậy trên sofa. Tay bị trói ra sau, nhưng chân vẫn còn có thể cử động.
Trên bàn trà là túi trang điểm sáng nay tôi đi vội nên để quên, bên cạnh túi trang điểm còn có một thỏi son MAC chưa kịp đậy nắp.
Tôi cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, từ từ đứng dậy khỏi sofa, cúi người dùng miệng ngậm lấy lưỡi d.a.o tỉa lông mày dựng trong túi trang điểm.
Tôi tén vứt nó vào khe hở phía sau sofa, sau đó di chuyển qua ấn vào gối tựa để giấu đi.
Tiếp đến tôi đưa ngón chân kẹp lấy thỏi son hình viên đạn, nhẹ nhàng di chuyển đến bên cửa sổ kính lớn.
Một bên rèm mỏng của cửa sổ kính lớn có buông rèm chắn sáng dài 20 cm, phần bị che khuất từ bên trong không thể nhìn thấy kính.
Tôi tựa lưng vào sofa, dùng một chân chống đỡ cơ thể.
Sau đó nhấc chân kia lên vén rèm chắn sáng, dùng ngón chân kẹp thỏi son nhanh chóng viết nguệch ngoạc chữ "SOS" trên phần kính bị che.
Viết xong, tôi nhanh chóng nhét thỏi son vào khe sofa giấu đi.
Mặc dù lúc này tôi đang ở tầng 22.
Mặc dù khoảng cách giữa tòa nhà đối diện và tòa nhà của chúng tôi không hề gần.
Có lẽ đây chỉ là một cách để tôi tự tạo cho mình chút hy vọng được cứu giúp mà thôi.
Nhưng tôi vẫn làm điều đó.
Khi tôi vội vàng nằm lại sofa, người đàn ông cũng vừa lúc bước ra.
Tôi giả vờ như đã nằm suốt, ngước lên nhìn hắn.
Trông có vẻ như hắn đã lấy được khá nhiều đồ.
Nhà tôi thường xuyên để sẵn vài vạn tiền mặt, trong ngăn tủ lót đó ngoài tiền còn có hơn chục món trang sức vàng tôi tích góp được trong những năm qua.
Hắn xách một chiếc túi đầy tràn bằng tay trái, còn tay phải hình như cầm một cây gậy.
Hắn đặt những thứ trong tay xuống và tiến lại gần tôi.
Trong lòng tôi tính toán xem làm thế nào để kéo dài thời gian với hắn cho đến khi chồng tôi trở về.
Hoặc là khuyên hắn lấy đồ xong mau chóng rời đi, tránh để người khác phát hiện.
Tôi còn chưa kịp mở lời, đã bị hắn từ phía sau nắm lấy cổ áo, giọng nói thở dốc của người đàn ông vang lên sát bên tai tôi: “Không ngờ nhà cô nhiều tiền thế này... đúng là một bất ngờ thú vị.”
Tay hắn từ phía sau vòng ra trước, bắt đầu cởi cúc áo trước n.g.ự.c tôi.
Một cảm giác tuyệt vọng trào dâng từ tận đáy lòng, người đàn ông này không chỉ muốn tiền bạc.
Hắn vẫn muốn xâm hại tôi!
Tôi không dám chống cự, sợ rằng hắn sẽ rút d.a.o từ đâu đó ra ngay trong giây tiếp theo.
Một giọt nước mắt lăn xuống má tôi. Tôi nhắm chặt mắt, cắn môi thật chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-long-tot-dat-sai-cho/chuong-3.html.]
Toàn thân tôi đang run rẩy.
Bộ não tôi hoạt động điên cuồng, sau vài giây tôi từ bỏ việc chống cự, đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để bị hắn xâm hại.
Dù sao thì lúc này, quan trọng nhất là phải giữ được mạng sống.
Đột nhiên chuông cửa nhà tôi vang lên.
Tiếng chuông này kéo tôi ra khỏi sự tuyệt vọng.
“Ding dong…”
Người đàn ông giật mình, ngồi bật dậy.
Chồng tôi về rồi sao?
Trong lòng tôi lại dấy lên một tia hy vọng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chuông cửa vang lên ba lần.
Thấy không có ai trả lời, người bên ngoài bắt đầu gõ cửa.
“Cốc cốc cốc!”
Trái tim tôi đột ngột trĩu nặng.
Không, đây không phải chồng tôi.
Anh ấy có chìa khóa, có thể mở trực tiếp mở cửa.
Vậy người đang gõ cửa ngoài kia là ai?
6
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vẫn chưa dừng lại.
Người đàn ông vồ lấy cuộn băng keo trên bàn, nhanh chóng xé ra rồi dán lên miệng tôi: “Muốn sống thì ngoan ngoãn chút!”
Hắn quay người, cầm lấy cây gậy lúc nãy để ở bên ghế, lê đôi dép tông đi về phía cửa chính.
Bên ngoài vang lên tiếng nói của người gõ cửa: “Chào anh, tôi là Tiểu Vương bên quản lý tòa nhà!”
Thì ra là Tiểu Vương, nhân viên quản lý tòa nhà.
Người đàn ông tiến tới, dùng chìa khóa mở chốt cửa, chỉ hé ra một khe hẹp vừa đủ để lộ đôi mắt.
“Nhà anh mất điện à?”
“Phải.”
“Chúng tôi đã khôi phục nguồn điện cho nhà anh, mong anh chú ý sử dụng các thiết bị điện công suất lớn nhé.”
7
Trong bóng tối, tôi co ro trên ghế sofa, từ góc độ cửa nhìn vào họ không thể thấy tôi.
Huống chi miệng tôi còn bị người đàn ông dán băng keo.
Tôi dùng hết sức, kiễng mũi chân đá về phía lon Coca uống dở mấy ngày trước vẫn chưa kịp vứt trên bàn trà.
Lon nước bị tôi đẩy ngã, lăn lông lốc xuống sàn, phát ra tiếng động vang.
Tiểu Vương kinh ngạc, thò đầu vào trong nhìn.
Người đàn ông thu nhỏ khe cửa lại, bình tĩnh nói với Tiểu Vương: “Không có gì, là con mèo trong nhà nghịch thôi.”