KHI HẾT YÊU, ANH CHỈ CÒN LÀ NGƯỜI LẠ - CHƯƠNG 11
Cập nhật lúc: 2024-11-17 16:17:50
Lượt xem: 767
11
Tôi cố nén cảm xúc: “Nhưng anh vẫn còn yêu em. Anh sẵn sàng c//hế//t vì em, em biết không?”
Tôi đã chịu đủ sự giằng xé trong lòng. Nếu có thể quay lại quá khứ, tôi chắc chắn sẽ đánh thức bản thân vô trách nhiệm của mình.
Nhưng đời không có thuốc chữa hối hận, sự phán xét có thể đến muộn nhưng sẽ không bao giờ thiếu mặt.
“Anh yêu em, sẵn sàng c//hế//t vì em, vậy tại sao không thể mang lại hạnh phúc cho em?”
“Ở bên anh, em đã không còn hạnh phúc nữa.”
Chỉ hai câu ngắn gọn đã khiến tôi bàng hoàng.
Đúng vậy, trước kia cô ấy là người tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé của cuộc sống rồi mang lại hạnh phúc cho tôi.
Nhưng tôi không chỉ không nhân lên niềm vui của cô ấy, mà còn làm cô ấy mất đi khả năng hạnh phúc.
Tôi gọi đó là tình yêu sao?
Tô Vi ra đi, nói sẽ đến ở nhà Hứa Huệ và sẽ gọi khi nào cần tôi quyết định điều gì.
Tôi muốn nói rằng tôi sẽ không bao giờ gọi cuộc gọi đó, nhưng tôi có đủ tư cách không?
Tôi xứng đáng không?
Căn nhà vừa hồi phục chút hơi ấm giờ lại rơi vào lạnh lẽo vì sự ra đi của Tô Vi.
Sai Sai nằm bên chân tôi làm nũng. Nó đã mập lên nhiều, tròn trịa như một quả bóng.
Không hiểu sao, nhìn nó tôi lại không kìm được nước mắt.
Những ngày qua, tôi chưa từng khóc.
Nhìn món ăn trước mắt, không mùi, không vị, tôi như nghe thấy lời càu nhàu của Tô Vi.
“Ai sinh ra đã biết nấu ăn chứ? Em cũng phải học sau khi kết hôn mới biết nấu, em học được sao anh không học được?”
Giờ đây cô ấy đã nấu ăn rất giỏi, còn tôi cũng bắt đầu học nấu ăn, nhưng không còn cơ hội để nấu cho cô ấy nữa.
Tôi mở hai chai rượu Mao Đài mà bố vợ không nhận.
Cứ như thể Tô Vi vẫn đang ở bên cạnh, tôi nói ra hết những điều chưa từng nói với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-het-yeu-anh-chi-con-la-nguoi-la/chuong-11.html.]
Tôi vừa nói, vừa cười, vừa khóc.
Không hiểu sao, mỗi lần ăn tôi lại dễ rơi nước mắt.
Rượu mạnh khiến nước mắt càng khó kìm lại.
Không biết nói đã bao lâu, tôi cảm thấy cổ họng khô khốc, nhưng vẫn không muốn dừng lại.
Nói chuyện với người mình yêu là một việc thật đáng quý, nhưng sao trước đây tôi lại không thích nghe Tô Vi nói nhỉ?
Sao khi cô ấy nói, tôi lại không muốn nghe?
Giờ cô ấy không nói nữa, sao tôi lại buồn thế này?
Cô ấy đã nói nhiều lần rằng: “Vì em yêu anh, nên mới muốn nói với anh nhiều như vậy.”
Hóa ra không yêu nữa là đến nói cũng không muốn nói.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi cô không nói với tôi mà tôi đã không chịu nổi, vậy còn bảy năm trước thì sao?
Cô ấy đã phải kiên nhẫn bao nhiêu lần, đã phải tin tưởng tôi thế nào, mới cho tôi bao nhiêu cơ hội, còn tôi thì làm gì?
Thật đáng c//hế//t!
Tôi tham lam nhớ lại từng khoảnh khắc bên cô ấy, nhưng cồn làm đầu óc tôi chậm chạp.
May mắn thay, tôi chưa bao giờ xóa tin nhắn với cô ấy, bất kể tôi đã đổi bao nhiêu điện thoại.
Tôi bắt đầu lục lại, từ ngày đầu chúng tôi quen nhau.
Từng bước nhìn lại từng ngày chúng tôi trải qua, từ khi quen nhau đến lúc có tình cảm, từ khi mập mờ đến khi tỏ tình.
Tôi đã nói với cô ấy “Anh giống như thần thú trong game, một khi nhận chủ, thì dù có c//hế//t cũng không đổi.”
Tôi nói “Anh sẽ rửa bát nấu ăn dọn dẹp nhà cửa, sẽ uống rượu giao thiệp thậm chí đánh nhau,” tôi nói dù ra sao cũng sẽ bảo vệ cô ấy.
Tôi nói “Anh thực sự muốn cưới em, sẽ yêu em hết lòng.”
Cô ấy cũng từng khoe trên trang cá nhân: “Dùng hết vận may để gặp được anh.”
Những lời nói nhiệt huyết đó đã thực sự diễn ra, nhưng sao lại biến đổi thế này?
Tôi đã làm gì?