Khánh Trường Sinh chọn Nhẫn Đông - 02
Cập nhật lúc: 2024-11-12 17:02:59
Lượt xem: 58
4.
Vốn tưởng rằng việc quay bộ phim này khá thuận lợi nhưng không ngờ rằng, cảnh nhân vật nữ chính rơi xuống nước lại làm khó đạo diễn.
Hà Tĩnh Xuân ôm túi chườm nóng, màu môi tái nhợt: “Trong khoảng thời gian này, thân thể em không thoải mái lắm, có lẽ không diễn dưới nước được ạ.”
Hà Tĩnh Xuân nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào một người đang đọc kịch bản: “Đạo diễn, em cảm thấy vóc người của thầy Giang cũng giông giống với em, có thể nhờ thầy ấy diễn cảnh này ạ.”
Đạo diễn hơi do dự: “Em là Omega nên cơ thể cũng nhỏ nhắn hơn nhiều. Còn Nhẫn Đông là một Beta nam, mặc dù không tính cường tráng nhưng cũng không đủ mảnh mai nhu mì, chắc là không thay được em đâu nhỉ?”
Hà Tĩnh Xuân cười: “Được chứ anh, em tin tưởng thầy Giang.”
Bộ phim [Khánh Trường Sinh] được Hà Thức đầu tư rất nhiều nên đạo diễn không thể không cân nhắc về đề nghị của cô ấy.
Huống chi là một diễn viên flop phải đi nhờ vả năn nỉ khắp nơi như tôi.
Thế nên tôi càng không có quyền nói chuyện, chỉ có thể nghe theo quyết định của người khác.
Sau khi đánh giá tôi một lúc lâu thì đạo diễn cảm thấy khá ổn, thế là đồng ý để tôi diễn thay cảnh dưới nước của Hà Tĩnh Xuân.
Trong cảnh này, diễn viên nữ sẽ bị nhân vật phản diện đẩy xuống nước.
Tôi mặc sơ mi dài tay của nữ chính và đứng ở bên bờ.
Ở đây chỉ có BL và mấy truyện linh tinh uwu
Đạo diễn nhìn thoáng qua từ trong camera, không ngừng khen ngợi: “Được lắm, tỷ lệ cơ thể của chú cũng khá giống nữ chính đó.”
Nhưng diễn xuất như vậy thì chẳng thể nào khiến tất cả mọi người đều vừa ý.
Hà Tĩnh Xuân cảm thấy cảnh này tôi diễn hơi thiếu nữ tính nên nhiều lần đề nghị quay lại.
Thế là cảnh này bị NG hết lần này đến lần khác.
Tôi cứ chìm chìm nổi nổi ở trong hồ nước, cố gắng nghe đạo diễn chỉ dẫn.
Trời vào thu, hồ nước đã trở nên mát mẻ. Vì vậy, tôi cũng cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Tôi cắn răng, tay chân thấm lạnh, chỉ có thể cố gắng khiến bản thân không run cầm cập.
Sau khi quay lại mấy lần thì đạo diễn nhìn về phía Hà Tĩnh Xuân với ánh mắt đầy do dự: “Tĩnh Xuân, cảnh này ổn rồi nhỉ?”
Cô ấy ngồi trên bờ, ung dung chống má cười: “Lại quay thêm mấy lần nữa đi, em thấy thầy Giang chưa bộc lộ hết những gì nữ chính muốn thể hiện.”
Đạo diễn sợ mích lòng cô ấy nên đành nhắm mắt nói: “Một lần nữa đi.”
Tôi hít sâu một hơi, định chuẩn bị diễn dịu dàng hơn một chút thì nghe thấy Lục Tử Phong – người đã lái xe đi mua đồ giúp Hà Tĩnh Xuân từ sáng sớm – trở về.
Trông thấy mọi người đang quay cảnh ngã xuống nước thì anh hơi sửng sốt.
Lục Tử Phong nhìn lướt qua cả đoàn, sau đó ánh mắt lập tức trợn tròn.
Sau đó, tôi hoảng hốt nghe thấy giọng nói trầm thấp ẩn chứa lửa giận của anh: “Không phải tôi đã nói rồi à? Nhẫn Đông từng bị thương nên không thể diễn cảnh dưới nước, rốt cục cảnh này đang quay gì thế hả?”
Anh chất vấn Hà Tĩnh Xuân: “Cuối cùng cô muốn làm gì?”
Hà Tĩnh Xuân lười biếng đáp: “Chơi cho vui mà.”
Tiếp theo đó, anh lập tức nhảy xuống nước và vớt tôi lên bờ.
Đám tóc con trước trán của anh ướt sũng, anh ôm tôi vào n.g.ự.c rồi lạnh lùng nhìn Hà Tĩnh Xuân: “Đừng làm chuyện xằng bậy.”
5.
Dường như cảnh diễn đó chỉ là một đoạn nhạc đệm.
Các thành viên trong đoàn làm phim đều là người thông minh. Ngày thứ hai gặp lại, mọi người đều xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khanh-truong-sinh-chon-nhan-dong/02.html.]
Thậm chí Hà Tĩnh Xuân còn cười hì hì ôm tay tôi và bảo: “Thầy Giang, cảnh hôm qua anh diễn đỉnh thật đấy.”
Từ đó về sau, quan hệ giữa tôi và Lục Tử Phong như dịu lại, nhưng hiếm khi tôi chủ động nói chuyện với anh lắm.
Bộ này không dài lắm nên quá trình quay chụp diễn ra rất nhanh. Chưa qua bao lâu thì mọi người đều hoàn thành hết phần diễn của mình.
Để ăn mừng, đạo diễn tổ chức đã mời tất cả mọi người tham gia một bữa tiệc.
Trên bàn tiệc, mọi người đều hô hào đòi nam nữ chính phải uống thật nhiều.
Lục Tử Phong liếc nhìn mọi người rồi nhận lấy ly rượu từ tay Hà Tĩnh Xuân, anh nhíu mày bảo: “Cứ để tôi uống thay cô Hà.”
Anh hùng cứu mỹ nhân à, thâm tình thật đấy.
Tôi nhếch môi, cúi đầu vuốt ve ly rượu trong tay mình.
Một lát sau, có một nhân viên công tác say khướt đến cạn ly với tôi: “Thầy Giang, kỹ thuật diễn của anh tốt lắm, còn đẹp trai nữa chứ, chắc chắn sau này anh sẽ nổi tiếng thôi.”
Tôi nâng ly rượu lên rồi nở nụ cười: “Cảm ơn ạ.”
Tôi chưa kịp ngửa đầu uống được hớp nào thì ly rượu trong tay đã bị người ta cướp mất.
Lục Tử Phong bị mọi người chuốc rượu, anh uống phần của hai người nên bây giờ đã hơi mê man rồi.
Anh đỏ mặt, ngửa đầu uống một ngụm rượu trong ly của tôi rồi lắp bắp nói: “Nhẫn Đông không khoẻ đâu… Cứ để tôi uống thay em ấy.”
Anh vừa nói xong thì mọi người đều bật cười, bảo Lục Tử Phong thiên vị Hà Tĩnh Xuân và tôi quá.
Tôi ngồi yên tìm cách lấy lại ly rượu của mình.
“Tôi là đàn ông, tôi có thể tự uống.”
Hình như Lục Tử Phong say rồi, anh vội vàng cầm chặt ly rượu trong tay, đôi mắt đỏ ngầu, lắc đầu: “Em không uống được, để anh uống cho.”
Chuyện này là sao đây…
Anh uống hộ Hà Tĩnh Xuân vì cô ấy là bạn gái anh.
Anh uống hộ tôi, thì tôi cũng chẳng là thá gì cả, chẳng qua chỉ là đồng đội cũ mỏng duyên cạn phận của anh mà thôi.
Anh làm thế để làm gì…
6.
Đạo diễn cũng uống dữ lắm, tuy ông đã mơ mơ màng màng nhưng vẫn nhờ người đưa Lục Tử Phong về khách sạn.
Người đầu tiên được nhờ là Hà Tĩnh Xuân, cô nàng này chẳng dính tí rượu nào hết.
Hơn nữa ai trong đoàn phim cũng biết việc hai người đang quen nhau.
Nhưng Hà Tĩnh Xuân lại mang túi xách lên, kinh ngạc cười một tiếng: “Tôi và Lục Tử Phong không có quen nhau, bảo một Omega như tôi đưa một Alpha về lúc nửa đêm thì kì quá.”
“Để Giang Nhẫn Đông đưa anh ấy về đi, không phải bọn họ thân nhau lắm ư?”
Cô ấy vừa dứt lời thì xoay người rời khỏi nhà hàng: “Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Trong phút giây này, mọi ánh mắt kinh ngạc đều dồn về phía tôi.
Còn tôi thì ngây như phỗng, thầm bảo rằng đừng nhìn nữa, tôi cũng chẳng biết chuyện gì đâu.
Tuy không giải thích được nhưng tôi vẫn chịu trách nhiệm đưa Lục Tử Phong về khách sạn.
May thay, sau khi say rượu Lục Tử Phong không khóc la om sòm mà cũng không nổi điên gì, anh chỉ cúi đầu và ngồi yên ở hàng ghế sau.
Đến khách sạn, anh đã say khước rồi, mặt mũi đỏ bừng dụi vào đầu vai tôi, trong miệng còn thầm thì lời gì đó mà tôi nghe chẳng rõ.