KHĂN VOAN TRẮNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-12 10:48:47
Lượt xem: 174
04
Tôi không biết mình đã rời khỏi Bắc Kinh khi nào. Cũng không biết phải nói với mọi người như thế nào rằng tôi và Tề Tiến Trình đã chia tay.
Tài khoản đó vẫn đang cập nhật video, tôi xem hàng ngày, cô ấy đã chặn số điện thoại của tôi, tôi đã mua một số điện thoại mới, đăng ký một tài khoản phụ để xem.
Cứ như thể phát điên lên, nhìn họ sống hạnh phúc bên nhau.
Tôi nghĩ rằng như vậy sẽ giúp tôi vượt qua, nhưng không, mỗi một video họ bên nhau đều khiến tôi nhớ lại quá khứ của tôi và Tề Tiến Trình.
Tôi sẽ âm thầm so sánh, cũng sẽ âm thầm tưởng tượng, tưởng tượng khi họ ở bên nhau, Tề Tiến Trình sẽ như thế nào, có giống như khi cạnhi tôi không.
Tôi thấy Phạm Phạm (tên ID của cô ấy) xắt khoai tây, lại nhớ đến món khoai tây sợi tôi thích nhất, Tề Tiến Trình chỉ biết làm một món, đó là khoai tây sợi với đủ loại gia vị.
Khi ở bên tôi, anh ấy chưa bao giờ vào bếp, nhưng bây giờ, Phạm Phạm liên tục quay video về việc anh ấy nấu ăn.
Ồ, thì ra anh ấy không phải không muốn vào bếp, chỉ là không muốn vì tôi mà vào bếp.
Tôi thấy anh ấy tặng Phạm Phạm son môi, thật buồn cười, đó là thương hiệu tôi thích nhất, cũng là màu mà tôi đã mua nhiều lần.
Tôi còn thấy họ cùng nuôi mèo, anh ấy bị dị ứng với lông mèo, luôn không đồng ý cho tôi nuôi mèo, nhưng bây giờ, họ nuôi một con mèo không lông.
Tôi mới biết, thì ra còn có lựa chọn mèo không lông, giữa yêu và không yêu, sự khác biệt thật lớn.
Tất nhiên, họ cũng sẽ cãi nhau. Tề Tiến Trình là người bình thường rất dễ tính, nhưng trong một số vấn đề, anh ấy luôn rất bướng bỉnh, chẳng hạn, anh ấy không đồng ý để Phạm Phạm đi uống rượu với bạn bè một mình.
Khi ở bên tôi, anh ấy chưa bao giờ có lo lắng này, vì tôi không uống rượu, càng không bỏ anh ấy mà đi chơi một mình.
Cuối cùng, tôi đã chờ đến ngày này. Đó là một ngày sau nửa năm, anh ấy đã cầu hôn Phạm Phạm.
Tề Tiến Trình đã chuẩn bị rất lâu, còn quay một đoạn video cho Phạm Phạm, tôi không dám xem video, chỉ thấy Phạm Phạm đeo nhẫn của anh ấy, hai người ôm nhau.
Tề Tiến Trình khóc, khóc không kém gì ngày cầu hôn tôi, ôm cô ấy, nói: "Cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh thêm một cơ hội.”
Ngày hôm đó, tôi đã đăng một video trên tài khoản, chỉ là một màu đen có vài chữ: "Em không đợi anh nữa."
Tôi đã hủy tài khoản phụ đó, bỏ thẻ sim đó.
Những hạt cát không thể nắm giữ, hãy để chúng bay đi.
---
05
Một năm sau, tôi gặp Tân Dương. Cậu ấy là con trai của đồng nghiệp mẹ tôi.
Đúng vậy, tôi vẫn rơi vào lối mòn, bước vào thị trường mai mối.
Ban đầu, tôi nghĩ sẽ gặp phải những chàng trai kỳ quặc nào đó, nhưng ngay khi nhìn thấy Tân Dương, tôi đã ngẩn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khan-voan-trang/chuong-2.html.]
Quá đẹp trai.
Cứ như từ trong truyện tranh bước ra, tôi thề, trước hôm nay, tôi chỉ thấy những chàng trai như vậy trên mạng.
Tôi đã nhìn chằm chằm.
Tân Dương giơ tay lên, cười và vẫy trước mặt tôi, nói: "Chị ơi, nước miếng của chị sắp chảy ra rồi."
Các bạn hiểu không, hiểu không, chàng trai đẹp gọi chị ơi.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng hiểu tại sao có nhiều người muốn nghe cún con gọi chị.
Nhưng Tân Dương không phải là cún con gì cả.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Cậu ấy chỉ giả vờ là cún con trước mặt mẹ tôi, làm mẹ tôi ngẩn ngơ.
Ở nơi mẹ tôi không nhìn thấy, cậu ấy ôm lấy eo tôi, đầu dựa vào vai tôi, nói: "Chị ơi, mẹ đã công nhận tôi là con rể rồi."
"Chị không thể chạy thoát."
Thực ra, tôi cũng không muốn chạy. Chỉ là, trải qua cú sốc trước đó, khiến tôi hơi nhút nhát, không dám bắt đầu một tình yêu mới.
Ban đầu, tôi nghĩ chỉ cần tìm một ai đó để sống qua ngày, nhưng khi nhìn thấy Tân Dương, tôi đã thay đổi ý định.
Đi chec đi cái gì mà sống qua ngày!
Tôi muốn yêu đương!
Còn muốn yêu đương với trai đẹp!
Tôi thực sự mạnh dạn bước về phía trước là khi tôi trở về từ chuyến công tác, sau khi đối phó với khách hàng khó chịu, chỉnh sửa vô số bản hợp đồng khiến người ta mệt mỏi.
Khi máy bay hạ cánh, khoảnh khắc tôi mở điện thoại. Giây đầu tiên hiện lên, là tin nhắn của Tân Dương.
"Chị ơi, không phải chị luôn muốn nuôi mèo sao, ngày mai ở trung tâm thương mại có triển lãm nhận nuôi mèo hoang, tôi đã đặt hai vé, cùng đi xem nhé?"
Khoảnh khắc đó, tất cả những uất ức đều được xoa dịu, tất cả sự mệt mỏi đều bị tôi ném ra sau đầu. Tôi không trả lời tin nhắn, mà gọi điện cho Tân Dương.
Mới mở miệng, tôi nhận ra giọng mình đã nghẹn lại, đã rất lâu, rất lâu, không có ai như cậu ấy, để tôi có cảm giác này.
Tôi khóc nói: "Tân Dương, tôi muốn gặp em."
Cậu ấy im lặng, rồi cười lên, giọng nói dễ chịu qua điện thoại, rơi vào tai tôi, nói: "Sao lại khóc vậy, có phải quá nhớ tôi không? Tôi đang ở cổng sân bay, ra ngoài là gặp được tôi."
Tim tôi đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, tôi thề, khi nói chuyện với khách hàng, tôi chưa bao giờ hồi hộp như vậy.
"Tân Dương, em có muốn làm bạn trai của tôi không?"
---