Khắc Chế "Nghệ Nhân Pha Trà" - 9
Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:54:55
Lượt xem: 109
Sau khi phát hiện ra vết thương của Phó Ngôn, điều đầu tiên anh ấy làm là nắm tay tôi và an ủi:
"Không sao đâu em, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Nhìn vào vết thương của Phó Ngôn, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng:
"Vết thương sâu như vậy, nếu không xử lý kịp thời sẽ bị nhiễm trùng đó."
Cuối cùng, Phó Ngôn không thể cãi lại được tôi nên dưới sự sắp xếp của đoàn phim, anh ấy đã đến bệnh viện gần đó để điều trị.
Bác sĩ lo lắng vết thương bị nhiễm trùng đã yêu cầu Phó Ngôn ở lại bệnh viện qua đêm để truyền dịch.
Tôi quay lại chỗ nghỉ để lấy đồ thay cho anh ấy.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Khi tôi quay lại liền thấy y tá đang đứng bên ngoài phòng bệnh của Phó Ngôn, vẻ mặt ngại ngùng không dám vào.
Tôi ngó vào trong phòng thì thấy Văn Tư Liễu đang mặc một chiếc váy quây hai dây lấp lánh đứng trước mặt Phó Ngôn.
Nhìn cách cô ta ăn mặc, nếu ai không biết có lẽ sẽ nghĩ đây là một hộp đêm chứ không phải bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Văn Tư Liễu liên tục cố gắng dựa vào lòng Phó Ngôn, miệng thì nũng nịu:
"Anh Ngôn, em biết anh thích em mà. Trước đây là do em quá kiêu ngạo đã khiến anh mất mặt. Chúng ta bắt đầu lại được không?"
Phó Ngôn đẩy Văn Tư Liễu ra với vẻ chán ghét, anh nắm lấy cánh tay cô ta đang khoác lên vai mình, siết mạnh đến mức suýt làm gãy tay cô ta.
Văn Tư Liễu liên tục kêu đau:
"A…! Anh Ngôn, anh làm em đau."
Phó Ngôn hất tay cô ta ra:
"Sự thổi phồng của những fan couple trên mạng chỉ là do hiệu ứng phim.
Diễn xuất của cô tệ không có nghĩa là người khác cũng tệ.
Sao cô lại trơ trẽn nghĩ rằng tôi thích cô chứ?"
Văn Tư Liễu ôm lấy cánh tay mình, dù đau đớn đến mức mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn cố gắng hỏi Phó Ngôn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khac-che-nghe-nhan-pha-tra/9.html.]
"Em không tin! Khả Thanh có gì tốt chứ?
Cô ta chỉ là một người không có tài nguyên, không có lượng fan lớn như em, cô ta không xứng với anh!"
Phó Ngôn nhìn Văn Tư Liễu với vẻ khinh bỉ:
"Cô có tài nguyên thì sao, nhưng bên trong lại mục nát.
Tôi cảnh cáo cô, hôm nay chỉ là một bài học, nếu cô dám động đến Khả Thanh lần nữa, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt."
Thấy không khí trong phòng bệnh căng thẳng, tôi dẫn y tá bước vào.
Văn Tư Liễu đến để tỏ tình nhưng suýt nữa thì bị Phó Ngôn làm gãy tay, giờ đây cô ta ngồi bệt trên sàn trong bộ dạng thảm hại.
Thấy tôi và y tá xuất hiện, Văn Tư Liễu cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ.
Tôi tiến đến trước mặt Văn Tư Liễu, lạnh lùng nhìn cô ta:
"Cô nói xong chưa? Nếu xong rồi thì đi đi, chúng tôi còn phải thay băng."
Văn Tư Liễu đứng dậy rời khỏi phòng, đến cửa còn quay đầu lại, tức giận nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng:
"Khả Thanh, cô cứ đợi đấy."
Tôi mỉm cười, bình thản đáp:
"Được, tôi sẽ đợi.
Và tôi đảm bảo rằng lần tới cô sẽ không có cơ hội dễ dàng như lần này đâu."
11
Khi tôi cùng Phó Ngôn đang truyền dịch trong bệnh viện, Văn Tư Liễu đã cùng trợ lý rời khỏi đoàn phim vào giữa đêm.
Từ khi Văn Tư Liễu rời khỏi chương trình đã không còn xảy ra thêm rắc rối nào nữa, các buổi phát sóng tiếp theo đều diễn ra rất suôn sẻ.
Tôi và đoàn phim cũng như các khách mời khác hòa hợp rất tốt.
Mọi người ngày càng quen thuộc với nhau và các nhiệm vụ cũng ngày càng được thực hiện thoải mái hơn.