Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KẾT THÚC MƯỜI NĂM - CHƯƠNG 5 - END

Cập nhật lúc: 2025-01-19 14:48:51
Lượt xem: 616

13

 

Sau đó, tôi vẫn ở nhà chờ đến ngày sinh con, Cố Thanh khi rảnh rỗi sẽ đến cùng tôi đi dạo. 

 

Đến những ngày cuối cùng, cô ấy lo lắng, vì vậy chuyển đến ở cùng tôi. 

 

Tô Chẩm Hoài vẫn hàng ngày đưa đồ ăn tới, cũng chuyển đến rất nhiều đồ dùng cho phụ nữ có thai. Đôi khi, lúc tôi kéo rèm cửa, có thể phát hiện anh ta đang đứng dưới lầu. 

 

Đầu năm sau, cuối cùng bé con của tôi cũng chào đời. 

 

Tôi đặt tên con là Lộ Diệc Dương, lại đưa con đến gặp ông bà ngoại. 

 

Cố Thanh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc hai mẹ con tôi. 

 

Thời điểm bé con đầy tháng, tôi đưa con đi làm xét nghiệm DNA, sau đó gửi kết quả tới công ty Tô Chẩm Hoài, cùng với đó còn có chìa khoá nhà. 

 

Tối hôm đó, trời đổ một trận tuyết rất lớn, Cố Thanh ở bên ngoài xử lí vụ án. Cô ấy không nói tôi cũng biết, cô ấy chạy đôn chạy đáo là vì chuyện của tôi. 

 

Tôi cho con b.ú mẹ một lần cuối cùng, lại đặt thằng bé trên giường, đắp chăn cẩn thận. 

 

Tôi sợ đau, vì thế không dám nhảy lầu, cũng không dám c.ắ.t c.ổ tay, chỉ đành uống thật nhiều thuốc ngủ, im lặng nằm bên cạnh bé con. 

 

Lộ Tinh Nhiễm yếu đuối suốt mười năm, rốt cuộc năm thứ mười một cũng đã dũng cảm kết thúc. 

 

Cùng với tiếng khóc của Lộ Diệc Dương, linh hồn của tôi chậm rãi thoát ra. 

 

Thế nhưng linh hồn tôi vẫn không rời đi mà ở lại căn phòng này, thằng bé vẫn đang khóc. 

 

Tôi không thể dỗ dành bé con. 

 

Mẹ xin lỗi con, nhưng mẹ không thể kiên trì được nữa. Mẹ cũng muốn đi tìm cha mẹ mình. 

 

14

 

Trời sáng, linh hồn tôi vẫn ở trong phòng. 

 

Cố Thanh trở lại, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, “Tiểu Nhiễm, tôi nói cho cô chuyện này… Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm…” 

 

Cô ấy lay tôi, lại dò hơi thở của tôi. Cơ thể của tôi đã lạnh, không còn hi vọng cứu chữa, thật may quá. 

 

“Tiểu Nhiễm, vì sao cô không nói cho tôi!” Cố Thanh nhìn di thư tôi để lại cho cô ấy, ngã trên mặt đất khóc hồi lâu.

 

“Cố Cố ngoan, đừng khóc. Hiện giờ Tiểu Nhiễm rất vui vẻ.” Tôi bay tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy. 

 

Một lúc lâu sau, Tô Chẩm Hoài đến, anh ta cho rằng tôi đang ngủ, chuẩn bị tiến tới ôm lấy bé con. 

 

Cố Thanh đ.ấ.m lên người anh ta, tiếp theo đánh đ.ấ.m túi bụi, “Tên súc sinh nhà anh! Sao anh lại chấp nhận phóng thích Giang Nguyệt An?! Tôi liều mạng tìm chứng cứ nhưng lại bị anh thả người ra! Tên súc sinh, anh có biết lúc ấy Tiểu Nhiễm đau đớn thế nào không!” 

 

Cố Thanh đỏ mắt, một đ.ấ.m lại một đ.ấ.m dừng trên người Tô Chẩm Hoài. 

 

Tô Chẩm Hoài tuy rằng cũng có rèn luyện, nhưng vẫn không chống đỡ nổi. 

 

Đánh hay lắm, Cố Cố vạn tuế! Tôi ở bên cạnh cô ấy cổ vũ. 

 

“Cô đừng làm loạn được không? Tinh Tinh đang ngủ, không thể im lặng sao?” Tô Chẩm Hoài rống lên, nhìn tôi đang lặng lẽ nằm trên giường. 

 

“Cô ấy ch..ết rồi, anh còn ở đây giả mù sa mưa! Anh mau đi ch..ết đi!” 

 

Cố Thanh nói xong câu đó thì ngây ngẩn cả người, trên người cô ấy tản ra một cảm giác bi thương, “Xin lỗi, Tiểu Nhiễm, là do tôi không kịp thời phát hiện sự bất an của cô. Xin lỗi, thật xin lỗi…” Cố Thanh khóc. 

 

Tô Chẩm Hoài đứng dậy, vội vàng chạy về phía tôi. Cơ thể tôi đã lạnh lẽo như băng, nhưng trên mặt vẫn mang theo nét cười, rất giống chỉ đang nằm ngủ mà thôi. 

 

Mãi đến khi xác nhận tôi đã không còn hơi thở, Tô Chẩm Hoài mới xụi lơ tại chỗ.

 

“Cô làm gì cô ấy rồi, cô làm gì cô ấy?!” Anh ta vừa khóc vừa hét ầm ĩ. 

 

“Tôi làm gì cô ấy sao? Anh có biết chuyện tốt này do anh gây ra không?” Cố Thanh mở đoạn video bằng chứng ra, ném lên mặt Tô Chẩm Hoài. 

 

Tô Chẩm Hoài run rẩy xem hết đoạn video, giống như tất cả trong đó không thể là sự thật, anh ta thấp giọng chất vấn, “Ai, là ai làm?” 

 

“Chính là kẻ anh ngoại tình, Giang Nguyệt An.” Cố Thanh gằn từng tiếng. “Thời điểm anh ở bên cô ta, tổ chức sinh nhật cho cô ta, Tiểu Nhiễm phải chịu tra tấn tàn nhẫn. Sau khi anh say rượu lại quên sạch không còn một mảnh, còn không chịu thừa nhận đứa bé là của mình! Tiểu Nhiễm đã thu thập chứng cứ chính xác của Giang Nguyệt An, vậy mà anh lại hờ hững ném lại một câu thả người ra liền được thả. Cho nên, Tô Chẩm Hoài, anh còn đứng đây giả vờ giả vịt cái gì. Nếu không phải đây là di nguyện của Tiểu Nhiễm, cả đời này anh đừng mong có thể gặp được hai mẹ con cô ấy. Đứa bé, anh có thể dẫn đi, còn Tiểu Nhiễm, anh đừng mong. Đây là đồ vật cô ấy để lại cho anh!” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ket-thuc-muoi-nam/chuong-5-end.html.]

 

Cố Thanh đưa quyển sổ tay của tôi giao cho Tô Chẩm Hoài, trên đó có tổng cộng ba trăm nơi tôi lên kế hoạch muốn đi cùng anh ta, còn có áo cưới do tôi tự tay thiết kế. 

 

[Anh hãy đuổi theo ánh trăng của anh, vì sao như tôi sẽ biến mất. Tô Chẩm Hoài, tôi không muốn gặp lại anh, đời đời kiếp kiếp cũng không. Hãy sống cho tốt, chăm sóc cho con trai anh thật tốt.]

Nhàn cư vi bất thiện

 

Ngón tay Tô Chẩm Hoài chậm rãi vuốt ve tờ giấy, cuối cùng, phun ra một ngụm máu. 

 

15

 

Cố Thanh dựa theo di nguyện của tôi, đem tôi an táng bên cạnh cha mẹ. Tôi nhìn Tô Chẩm Hoài đang đứng ở phía xa. Khoảnh khắc tôi quay lại nhìn anh ta, anh ta như cảm nhận được gì, nhìn theo phương hướng của tôi. 

 

Phía trước, cha mẹ đang mỉm cười chờ tôi bước tới, tôi nhẹ nhàng cất bước đi theo hai người họ. 

 

 

Thời điểm lại có ý thức, tôi trở về ngày Tô Chẩm Hoài tỏ tình với tôi, “Ở bên anh nhé, anh sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với em.” 

 

Tô Chẩm Hoài, vĩnh viễn của anh chỉ kéo dài mấy năm, chứ không phải cả đời. 

 

Tôi lắc đầu, “Tôi chưa có dự định yêu đương, cũng không thích anh. Về sau đừng tới tìm tôi nữa.” 

 

Bóng lưng cô đơn của thiếu niên mờ nhòa trong kí ức của tôi. Sau đó tôi chăm chỉ phấn đấu, cuối cùng cũng đỗ vào Học viện Cảnh sát kia của Cố Thanh. 

 

Chẳng qua, tôi không gặp được cô ấy.

 

Mãi cho đến khi chính thức nhận công tác, người phía trước tóc cắt ngắn, vóc dáng giỏi giang khiến cho tôi cảm thấy quen thuộc. 

 

“Cố Thanh, mong được chiếu cố nhiều hơn.” Tôi vỗ vỗ bả vai cô ấy. 

 

Cô ấy quay đầu lại, “Lộ Tinh Nhiễm phải không? Cô rất tốt, nhưng tôi không chịu thua kém cô đâu.” 

 

Cùng một câu nói của năm đó, nay đã cách cả một đời. 

 

“Tôi cũng không chịu thua cô đâu.” 

 

 

(phiên ngoại Cố Thanh)

 

Ngoài bức thư, Tiểu Nhiễm còn để lại cho tôi một cuốn nhật kí, khi đó tôi mới phát hiện ra sức khỏe tinh thần của cô ấy đã sớm yếu ớt đáng thương. Cô ấy tâm như tro tàn, hi vọng sống sót duy nhất chính là đứa bé. 

 

[Cố Cố, tôi không còn tình cảm với Tô Chẩm Hoài, nhưng tôi vẫn muốn sinh đứa bé ra. Không phải vì hắn, mà tôi muốn có thể tiếp tục sống.

 

Tôi biết điều này là bất công với thằng bé, nhưng Tô Chẩm Hoài sẽ nuôi nấng nó thật tốt, dù sao anh ta cũng rất có điều kiện. Cho nên, Cố Cố, ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tính. Tôi cũng không muốn chậm trễ cô, cô vẫn nên giao thằng bé cho Tô Chẩm Hoài đi, nếu không, kiếp sau tôi sẽ không gặp cô nữa, tôi nói được làm được đấy.

 

Tôi cũng đã sớm đoán ra là Tô Chẩm Hoài đứng sau giúp Giang Nguyệt An, chẳng qua, tôi đã không còn thấy đau nữa, cũng không để ý nữa.]

 

Trên những tờ giấy còn vương vết nước mắt đã khô, thật muốn ôm lấy Tiểu Nhiễm của tôi thật chặt để an ủi cô ấy.

 

[Tôi muốn đi tìm cha mẹ. Đúng rồi, tiền riêng của tôi, tôi giấu trong bộ quần áo yêu thích nhất, đến lúc đó, nhờ cô giúp tôi mua một phần mộ bên cạnh cha mẹ. Mật khẩu là sinh nhật cô.]

 

 

Còn có rất nhiều dòng tâm sự khác, tôi sẽ dùng hết quãng đời còn lại để đọc. 

 

Sau đó, tôi cũng chú ý tới tình huống của Tiểu Dương. Nghe nói thằng bé học rất giỏi, tính cách cũng chính trực khẳng khái, hơn nữa Tô Chẩm Hoài dốc sức tạo điều kiện nuôi nấng nó rất tốt. Nhưng thằng bé không biết chuyện của Tiểu Nhiễm, bởi vì trong một cuộc phỏng vấn, nó có nói mẹ mình đã đi đào tạo ở nước ngoài, thật lâu nữa mới trở về được. 

 

Tiểu Nhiễm, cô có thể yên tâm rồi, con trai của cô rất tốt. 

 

Giang Nguyệt An sau đó lại bị Tô Chẩm Hoài tống vào tù, bởi vì đã được dặn dò phải “chiếu cố cho tốt”, trong tù cô ta bị tra tấn đến sống không bằng chết, cuối cùng tinh thần không còn tỉnh táo, tusat trong tù. 

 

Mà đám bắt cóc kia, cuối cùng cũng bị tra tấn đến chết, coi như trừng phạt đúng tội.

 

Vài năm sau đó, thời điểm đến thăm mộ Tiểu Nhiễm, ngoài bó hoa của Tô Chẩm Hoài để lại, còn nhiều thêm một bó hoa cẩm chướng, còn có bản thiết kế một bộ váy cưới kinh diễm, kí tên [Con trai của mẹ]. 

 

Nhiều năm sau, Lộ Diệc Dương tới tìm tôi. 

 

“Cháu đã trưởng thành, hôm trước Tô Chẩm Hoài đi xong ba trăm địa phương kia đã tự sá//t. Cháu đã lo liệu hậu sự cho ông ấy, dì yên tâm, cách mẹ cháu rất xa. Cho nên, dì có thể kể cho cháu nghe chuyện của mẹ cháu không” 

 

“Mẹ cháu, cô ấy tên Lộ Tinh Nhiễm…”

 

HOÀN

Loading...