KẾT THÚC MƯỜI NĂM - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2025-01-19 14:46:52
Lượt xem: 268
3
Mấy ngày nay, tôi cảm giác bụng có chút khó chịu, không ăn được gì, đang định đến bệnh viện kiểm tra thì Tô Chẩm Hoài trở về.
Trên người anh ta toàn mùi rượu, vừa vào cửa đã nôn ra đầy đất, sau đó ngã lên sofa.
Tôi cẩn thận ngắm anh ta. Tô Chẩm Hoài gần ba mươi tuổi, đã mất đi nét ngây ngô của thời thiếu niên, tản ra một chút mị lực của người đàn ông thành thục ổn trọng.
Tôi vuốt khẽ lên đôi lông mày đang cau lại, vào bếp nấu canh giải rượu.
Tô Chẩm Hoài không uống được rượu, mấy năm trước, thời điểm đi xã giao, người uống rượu luôn là tôi, liều mạng uống, liều mạng tranh thủ để kí hợp đồng.
Bây giờ, anh ta không cần tôi ở cạnh cùng tham dự những trường hợp xã giao như vậy nữa, cùng không cần tôi chắn rượu giúp anh ta.
“Tinh Tinh, Tinh Tinh, em không nghe lời gì cả…” Tô Chẩm Hoài than thở.
Tôi canh giữ bên người anh ta, nhẹ nhàng vỗ về một bên sườn mặt.
“Nguyệt An…” Trong chớp mắt cái tên này được gọi, tôi sửng sốt hồi lâu, Tinh Tinh đã sớm không còn là duy nhất.
“Cô là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?” Tô Chẩm Hoài híp mắt ngồi dậy, dùng đôi mắt lờ đờ đánh giá tôi.
“Cô giấu Tinh Tinh của tôi đi đâu rồi? Mau cút khỏi nhà tôi!” Ngữ khí anh ta lạnh lẽo.
“Tô Chẩm Hoài, anh nhìn kĩ lại đi, em là Lộ Tinh Nhiễm đây.” Tôi muốn đỡ anh ta, nhưng anh ta lắc đầu, lại giật mình khựng lại.
“Tinh Tinh của tôi rất xinh đẹp, không phải bộ dáng xấu xí này như cô. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, nụ cười thong dong, nhưng mà cô ấy thay đổi rồi, chẳng chịu cười với tôi nữa. Tinh Tinh, Tinh Tinh…” Tô Chẩm Ngoài lại ngủ mất, khoé mắt dường như còn vương lại vài giọt nước mắt.
Sau khi đắp chăn cho anh ta cẩn thận, tôi trở về phòng, mơ mơ màng màng ngủ.
Thời điểm tỉnh lại thì trời cũng đã tôi, Tô Chẩm Hoài đang nằm phía sau tôi, nhận ra tôi đã tỉnh.
“Tinh Tinh, em gầy đi nhiều quá.”
Sau khi bị bắt cóc, mỗi đêm tôi đều gặp ác mộng, việc đơn giản như ăn cơm hay ngủ cũng trở thành vấn đề khó khăn với tôi. Sau đó Cố Thanh dẫn tôi đi gặp bác sĩ tâm lí, tình hình mới chậm rãi chuyển biến tốt hơn.
Mà một tháng ấy, Tô Chẩm Hoài chỉ xuất hiện một lần, chính là lần say rượu đó.
3
“Chúng ta bỏ đứa bé đi được không? Anh biết em khao khát có con, nhưng con về sau chúng ta sẽ lại có, sinh một đứa con của anh, nhé?” Anh ta nhẹ nhàng nói bên tai, bàn tay vòng qua eo khẽ xoa xoa trước bụng tôi.
Tôi ngồi bật dậy, người như nhũn ra.
“Tô Chẩm Hoài, anh còn cần em phải nói bao nhiêu lần nữa, đây là con của anh! Ngày đó anh say rượu làm ra chuyện gì, một chút cũng không nhớ sao? Không phải vậy, căn bản chỉ là anh không chịu thừa nhận mà thôi.” Tôi châm chọc.
“Em đừng lừa anh, ngày đó anh không hề về nhà, làm sao có thể…” Tô Chẩm Hoài cau mày, ngữ khí chắc chắn.
“Anh không về nhà, vậy anh ở cạnh ai? Ở chỗ của Giang Nguyệt An sao? Anh có biết đâu mới là gia đình của anh không?” Tôi bình tĩnh vạch trần sự thật dơ bẩn này.
“Tinh Tinh, có phải có người nói linh tinh gì với em không? Anh với Giang Nguyệt An chẳng qua chỉ là quan hệ công việc, cùng lắm coi như gặp dịp thì chơi. Nhưng trong lòng anh vĩnh viễn chỉ có một mình em.”
Nhàn cư vi bất thiện
Nếu không phải đã sớm phát hiện ra sự thật, còn có sáng nay anh ta gọi tên cô ta, tôi đã bị dáng vẻ chân thành này của anh ta khiến cho cảm động.
“Tô Chẩm Hoài, chúng ta ly hôn đi, tài sản của anh tôi không cần gì cả. Tôi biết anh đã mua một căn nhà khác, chỉ cần để căn nhà này cho tôi là được. Còn lại, bất kể chuyện gì của anh tôi cũng không quan tâm.”
Tôi và Tô Chẩm Hoài kì thật chưa đăng kí kết hôn.
Thời gian trôi không chờ một ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ket-thuc-muoi-nam/chuong-2.html.]
Khi còn đang dốc sức phấn đấu cho sự nghiệp thì không có tinh lực để kết hôn, kết hôn chính là sự chờ mong.
Sau khi có được thành tựu, đã nhìn quen thế giới cùng hoa thơm cỏ lạ bên ngoài, kết hôn ngược lại trở thành một loại trói buộc.
Kéo dài lâu như vậy, hiện tại chuyến kết hôn cũng không còn quan trọng nữa.
“Nhẫn trả lại cho anh, tôi không cần kết hôn, mà anh tôi cũng không cần nữa.” Tôi tháo nhẫn trên tay xuống, ánh mắt dừng trên tay Tô Chẩm Hoài, anh ta đã sớm không đeo nhẫn lâu rồi.
Cũng phải, chiếc nhẫn giá rẻ của năm đó đã sớm không còn xứng với thân phận hiện tại của anh ta nữa rồi.
4
“Nói dễ nghe như vậy sao? Nếu cô không có ai ở bên ngoài sao lại vội vã tách khỏi tôi như này chứ? Còn liều mạng che chở thứ con hoang trong bụng, cô đúng là giỏi lắm rồi! Ở giai đoạn này tôi ở bên ngoài cũng không thiếu thời điểm chơi đùa, chẳng lẽ còn muốn tôi dẫn cô theo cùng chắc? Cô ở nhà nghỉ ngơi làm phu nhân giàu có không tốt hơn sao? Tôi đối với cô còn chưa đủ tốt à? Chỉ vì một lỗi lầm mà thằng đàn ông nào cũng phạm phải mà cô định dùng cách thức này trừng phạt tôi? Lộ Tinh Nhiễm, cô không thấy mình rất ghê tởm sao?”
Tô Chẩm Hoài nói như s.ú.n.g liên thanh, đ.â.m vào đầu tôi phát đau, “Gặp dịp thì chơi? Vậy anh cứ tiếp tục chơi của anh, chúng ta ly hôn.”
“Cô đúng là không biết nói lí! Cô nhìn lại dáng vẻ bây giờ của mình đi, nào còn chút bóng dáng của ngày xưa? Lộ Tinh Nhiễm, cô đừng hối hận!” Vẻ mặt Tô Chẩm Hoài dữ tợn, đã sớm không còn là Tô Chẩm Hoài trong trí nhớ của tôi.
Anh ta bỏ đi, lần này, có lẽ sẽ không quay về nữa.
5
Tôi ngoan ngoãn uống thuốc theo lời bác sĩ, nhưng giấc ngủ vẫn như cũ, mời mãi không tới.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Thanh gọi điện thoại cho tôi, nói đã bắt được hung thủ.
“Cô không muốn gặp cũng không cần cố, mấy tên đó đã thú nhận. Còn có một ít chứng cớ, cô có muốn tiêu huỷ hay không?” Cố Thanh đưa một chiếc điện thoại cho tôi, bên trong là video giám sát ngày đó.
“Giao cho tôi là được.” Tôi vô lực cười.
“Hình như cô gầy đi không ít? Tan làm tôi cùng cô đến bệnh viện kiểm tra lại xem.” Trong thời gian này Cố Thanh rất chăm sóc tôi, đại khái là xuất phát từ trách nhiệm của một vị cảnh sát.
“Không cần đâu. Án đã kết thúc, tôi cũng ổn hơn nhiều rồi.” Tôi cầm lấy video, chuẩn bị rời đi thì Cố Thanh lại kéo tay tôi lại.
“Tôi đã sớm coi cô là bạn, cô là một cô gái vô cùng kiên cường.” Cố Thanh nói.
Bạn bè sao? Cố Thanh quả thật là một người tốt bụng.
“Vậy tôi chờ cô xong việc.”
Cố Thanh vội vàng gật đầu.
Tôi chờ ở cơ quan cô ấy cả ngày, thời điểm Cố Thanh rảnh rỗi cũng sẽ chạy tới nói chuyện cùng tôi, nói một chút về vụ án, cũng thuyết trình về quá trình phá án của bọn họ.
Tôi nghe rất chăm chú, bởi vì ước mơ ban đầu của tôi cũng là Học viện An ninh, trở thành một người cảnh sát nhân dân.
Nhưng năm ấy tôi và Tô Chẩm Hoài bén duyên, yêu đến ch//ết đi sống lại, cuối cùng bỏ lỡ kì thi đại học, cùng anh ta cao chạy xa bay xây dựng sự nghiệp, lựa chọn lĩnh vực thiết kế thời trang mà anh ta mơ ước.
Bỏ đi không đến một năm, tôi nhận được điện thoại từ nhà gọi tới, nói cha mẹ tôi đốt than sưởi ấm nên bị trúng độc khí CO.
Nhất định là bọn họ đang trừng phạt đứa con gái bất hiếu không nghe lời.
Tôi ngồi suốt một ngày một đêm bên mộ hai người, Tô Chẩm Hoài cũng ở cạnh tôi đúng một ngày đêm.
Cuối cùng, anh ta quỳ xuống tha thiết cầu xin tôi, hãy đi cùng anh ta, nói bất kể thể nào, anh ta mãi mãi không bao giờ rời đi, vĩnh viễn ở cạnh tôi.
“Hãy để anh trở thành người nhà của em đi.” Trên trán anh ta là m.á.u tươi hòa lẫn với bùn đất.
Thời gian đó, anh ta kiên nhẫn cùng tôi vượt qua. Vô số lần sụp đổ tuyệt vọng, vô số lần an ủi dịu dàng.
Mà bây giờ, anh ta thậm chí không đủ kiên nhẫn nghe tôi nói cho hết câu, cũng không cần che giấu rằng anh ta sớm chán ghét tôi.