KẾT HÔN NĂM THỨ 7 - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-12-24 14:10:53
Lượt xem: 236
4
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, tôi liền cảm thấy như mình bị rút cạn sức lực, ngay cả đôi đũa trên tay cũng khó mà cầm nổi.
Tôi bỗng nhiên muốn khóc, nhưng không muốn khóc trước mặt Thẩm Lãng của hiện tại. Tôi cũng muốn cười, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, nước mắt đã rơi xuống. Nước mắt và nước mũi cùng chảy vào bát mì, đến mức vị mì cũng trở nên mặn.
Lúc đó, tôi còn ngớ ngẩn nghĩ một điều – sao Trần Song Song khóc mà không chảy nước mũi?
Một tờ giấy được đưa đến trước mặt tôi. Thẩm Lãng đã tắt điện thoại, nhíu mày nhìn tôi:
"Mẹ lại làm khó em à?"
Anh dừng một chút, rồi nói:
"Em có thể từ chối bà ấy, không cần mỗi lần đều làm cho mình trở nên đáng thương như vậy."
Tôi vẫn rơi nước mắt, nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến lạ lùng, cắt ngang lời anh:
"Thẩm Lãng, thật ra lúc đó anh nói không sai, nếu chúng ta chưa từng gặp nhau, có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai."
Thẩm Lãng dường như không hiểu:
"Em lại phát điên gì nữa đây?"
Tôi rút một tờ giấy từ hộp trên bàn, mạnh mẽ lau khô khuôn mặt mình, và nói ra câu mà tôi đã nghĩ đến vô số lần trong lòng.
"Thẩm Lãng, tôi muốn ly hôn với anh."
5
Nếu mười năm trước, có ai đó nói với tôi rằng tôi và Thẩm Lãng sẽ trở thành một cặp vợ chồng oán hận nhau, tôi chắc chắn sẽ không tin.
Kể từ khi cha tôi qua đời sớm và mẹ tôi tự tử nhảy sông, tôi đã không còn nhà nữa. Trong ký ức thời thơ ấu, tôi luôn lang thang từ nhà người thân này sang nhà người thân khác. Ngày tháng luôn trôi qua trong lo âu, không biết khi nào thì mình sẽ bị đưa từ nhà này sang nhà khác.
Một đứa trẻ lớn lên như thế, chắc chắn không thể dễ thương.
Sau khi thi đỗ vào Học viện Điện ảnh, tôi gặp Thẩm Lãng - người luôn được mọi người tung hô.
Tôi không hiểu, giữa biết bao cô gái xinh đẹp ở trường, tại sao Thẩm Lãng lại để mắt đến tôi ngay từ đầu. Tôi chỉ biết rằng, hương vị của mối tình đầu thật ngọt ngào.
Nhưng ngọt ngào thì chẳng bao giờ kéo dài được lâu.
Lần đầu tiên theo Thẩm Lãng về nhà cũ ăn Tết, vừa ngồi chưa ấm chỗ, bố mẹ anh đã ném tất cả quà cáp tôi mua cùng với chúng tôi ra khỏi cửa.
"Nếu con nhất định phải cưới cô ta, thì coi như bố mẹ chưa từng sinh ra đứa con này."
Tôi đứng ngơ ngác trong gió lạnh cắt da cắt thịt:
"Sao lại thành ra thế này?"
"Họ vốn là người như vậy."
Thẩm Lãng hoàn toàn không ngạc nhiên:
"Sự kiểm soát của họ rất mạnh, cái gì cũng muốn quyết định thay anh."
Thấy tôi lo lắng, anh liền véo vào eo tôi khiến tôi bật cười không tự chủ, vội vàng tránh tay anh, suýt chút nữa ngã vào tuyết.
"Đừng để ý họ."
Thẩm Lãng nắm lấy tay tôi, thản nhiên nói:
"Họ là bố mẹ anh, nhưng anh là đứa con duy nhất, chỉ cần anh muốn, làm gì có bố mẹ nào thắng được con cái?"
Con phố rộng được phủ một lớp tuyết dày, xung quanh là những ô cửa sổ được dán giấy đỏ và câu đối đầy sắc xuân.
Tôi và Thẩm Lãng bước đi trên tuyết, những bông tuyết từ trên trời rơi nhẹ xuống đầu, lên lông mày, lên hàng mi của chúng tôi... như hai người tuyết.
Rõ ràng là không có nơi nào để đi, nhưng sau một lúc nhìn nhau, cả hai lại chỉ tay vào nhau cười lớn.
Cố Diệp Phi
Không biết đã đi bao lâu, Thẩm Lãng cõng tôi trên lưng. Tôi lo lắng hỏi:
"Tốt nhất là em nên xuống đi, kẻo anh lại trượt ngã."
Thẩm Lãng không chịu:
"Với vóc dáng như em, nếu làm ướt giày, chắc chắn sẽ bị cảm. Lúc đó, không phải là anh sẽ là người chăm sóc em sao? Với lại..”
Anh lẩm bẩm:
"Cõng người phụ nữ mình yêu, là lẽ đương nhiên mà."
Tôi bị anh nói làm cho ngượng ngùng, anh lại quay mặt lại, cười tinh quái:
"Em cố gắng một chút, vài năm nữa sinh thêm một đứa nhóc, xem họ có còn mặt mũi đuổi chúng ta ra ngoài không."
Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy vai anh, và trong tích tắc, cả hai ngã lăn xuống tuyết. Cuối cùng, người bị cảm lại là Thẩm Lãng.
Chúng tôi đã đón Tết tại một khách sạn. Đêm giao thừa, Thẩm Lãng uống thuốc cảm nhưng vẫn sốt cao, mê man bất tỉnh.
Tôi đặt khăn ướt lên trán anh, cầu nguyện cơn sốt mau chóng hạ xuống. Nhưng nhiệt độ cứ mãi không giảm, tôi lo đến mức sắp khóc.
Dù bản thân tôi không tin thần thánh, nhưng cũng không kìm được mà chắp tay cầu nguyện:
"Ông trời ơi, các vị thần phật ơi, dù các người đến từ đâu, chỉ cần các người có thể phù hộ cho Thẩm Lãng khỏi bệnh, dù các người chuyển hết mọi bệnh tật sang con, con cũng cam lòng."
...
Đến nửa đêm, cơn sốt của Thẩm Lãng thực sự hạ xuống. Tôi mệt mỏi nằm gục xuống bên giường, ngủ suốt đêm giao thừa.
Rất lâu sau đó, Thẩm Lãng nói với tôi.
Lúc nửa đêm tỉnh dậy, anh nhìn thấy khuôn mặt tôi đang ngủ say bên cạnh, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của tôi, và ngay khoảnh khắc đó anh quyết định rằng suốt cuộc đời này, ngoài tôi ra, anh sẽ không bao giờ yêu ai khác nữa.
"Vậy nếu anh ngoại tình thì sao?" tôi hỏi anh.
Thẩm Lãng nhìn tôi, rất nghiêm túc trả lời:
"Trước các vị thần phật, anh xin thề — nếu Thẩm Lãng này ngoại tình, sẽ không có kết cục tốt."
6
Không có sự ủng hộ của bố mẹ, khi mới kết hôn, tôi và Thẩm Lãng nghèo đến mức không có gì trong tay.
Thẩm Lãng học đạo diễn vì cha anh - Thẩm Hành Chi - vốn là một đạo diễn nổi tiếng. Anh từ nhỏ đã tiếp xúc với ngành này và cũng nảy sinh niềm đam mê với điện ảnh.
Sau khi cãi nhau với gia đình, cha của Thẩm Lãng đã ra lệnh trong ngành, cấm không cho bất kỳ công ty nào thuê anh.
Thẩm Lãng không tìm được việc liên quan đến lĩnh vực phim ảnh, ban ngày phải làm việc chân tay, ban đêm thức trắng, viết từng kịch bản một rồi bán đi để kiếm tiền.
Tôi học ngành biểu diễn, nhưng cũng không có đoàn phim nào dám mời tôi.
Cuối cùng, tôi tìm được một công việc làm ca đêm tại cửa hàng tiện lợi.
Tan ca, tôi thường mang theo những đồ ăn sắp hết hạn miễn phí về nhà, cùng ăn với Thẩm Lãng.
Cuộc sống vật chất dù khó khăn, nhưng vì tôi đã quen nghèo từ nhỏ nên không cảm thấy khó chịu gì. Ngược lại, Thẩm Lãng từ nhỏ sống trong nhung lụa, nhưng anh cũng chưa từng oán thán một lời nào.
Khi kịch bản của Thẩm Lãng ngày càng có giá, cuộc sống của chúng tôi dần khá lên. Ít nhất, mỗi tuần có thể ăn một bữa lẩu, đi chợ cũng không cần mặc cả nữa.
Chẳng bao lâu sau, tôi mang thai và mười tháng sau sinh ra Thẩm Hi. Thẩm Lãng rất vui, nhưng thường ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Tôi biết, anh muốn chia sẻ tin tức này với bố mẹ, nhưng lòng tự trọng khiến anh không thể hạ mình.
Tôi lén dò hỏi số điện thoại của cha Thẩm Lãng, đợi anh ngủ say rồi mới gọi để báo tin về việc con sắp đầy tháng. Thẩm Hành Chi đang quay phim ở tỉnh bên, vui mừng khôn xiết và lập tức nói sẽ về ngay để thăm cháu gái.
Tôi không ngờ rằng, chính cuộc gọi đó đã đẩy tất cả chúng tôi vào vực thẳm.
Có lẽ vì quá xúc động, trên đường về, cha Thẩm đã gặp một chiếc xe chạy ngược chiều trên cao tốc. Tai nạn xảy ra, chiếc xe bốc cháy dữ dội và bị hất xuống cầu, cuối cùng dẫn đến cái c.h.ế.t thảm khốc.
Khi đến nhà tang lễ, tôi vẫn không thể tin rằng tai nạn như trên tin tức lại có thể xảy ra thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ket-hon-nam-thu-7/phan-2.html.]
Tôi và Thẩm Lãng quỳ trước linh đường. Mẹ Thẩm bước tới, không nói lời nào, tát thẳng vào mặt tôi.
Tôi không né tránh, vì lúc đó tôi nghĩ mình xứng đáng nhận điều đó.
"Đều tại mày…"
Mẹ Thẩm nhìn tôi với ánh mắt vô hồn:
“Con trai tao vì mày mà không nghe lời tao. Chồng tao cũng vì mày mà chết."
Bà nhìn tôi, giọng run rẩy hỏi:
"Mày... mày rốt cuộc có thù oán gì với gia đình tao?"
Trong cơn giận dữ, bà còn muốn lao tới đánh tôi tiếp, nhưng Thẩm Lãng đã giữ chặt bà lại.
Trong linh đường, tiếng khóc thê lương của mẹ Thẩm vang lên, Thẩm Lãng mắt đỏ ngầu ôm lấy bà, không hề nhìn tôi.
Anh không nói với tôi một lời, một chữ. Nhưng điều đó còn đau đớn hơn cả việc anh mắng tôi như mẹ Thẩm.
Sau khi tang lễ rườm rà kết thúc, tất cả người viếng cũng đã rời đi. Hôm đó cũng là sinh nhật của Thẩm Lãng. Tôi cẩn thận nấu một bát mì trường thọ cho anh.
Thẩm Lãng nhìn bát mì, mãi cho đến khi nước mì nguội lạnh, anh mới khẽ động đậy mắt, rồi với vẻ bình tĩnh như đùa, nói câu đầu tiên sau nhiều ngày:
"Trần Thương, giá như ngày đó, anh chưa từng gặp em thì tốt biết mấy."
7
Mì trước mặt đã nguội lạnh, tôi đặt đũa xuống. Thẩm Lãng nhìn tôi, dường như có chút ngạc nhiên, nhưng lại như không hề bất ngờ.
"Em đã nghĩ kỹ chưa?" anh hỏi.
"Tôi đã trả hết nợ cho gia đình anh suốt những năm qua rồi.”
Cuối cùng, tôi cũng nói ra nỗi lòng đã kìm nén bấy lâu, giọng điệu nhẹ nhõm hơn rất nhiều:
"Vả lại, chắc hẳn có rất nhiều người mong muốn vị trí vợ của đạo diễn Thẩm."
"Được."
Thẩm Lãng chỉ đáp vậy.
Anh đứng dậy, như thể có điều gì đó đang thúc ép, vội vã rời khỏi quán mì.
Sau thời gian suy nghĩ, tôi gọi điện cho Thẩm Lãng, lịch sự bàn bạc lại chuyện đi làm thủ tục ly hôn. Cuộc thương lượng về thỏa thuận ly hôn diễn ra rất nhanh.
"Em không muốn giữ Thẩm Hi sao?"
Thẩm Lãng hỏi.
"Cô bé ở với anh sẽ tốt hơn.”
Tôi nói:
“Huống chi, con bé cũng không muốn đi theo tôi."
Sau khi luật sư hoàn tất việc phân chia tài sản, nhân viên tại ủy ban dân chính đóng dấu lên văn bản.
Từ đây, tôi và Thẩm Lãng không còn bất cứ ràng buộc pháp lý nào nữa.
Có lẽ vì sắp chia xa, những gai góc trên người Thẩm Lãng suốt bao năm qua dường như đã mềm mại hơn. Anh im lặng hồi lâu, rồi nhẹ giọng nói:
"Trần Thương, em là mẹ của con anh, chuyện cũ... coi như bỏ qua đi. Nếu bên ngoài em không hạnh phúc, nhà cũ vẫn luôn chừa cho em một phòng."
Tôi sững người tại chỗ.
Sau bao năm, cuối cùng tôi cũng đợi được câu nói tha thứ từ Thẩm Lãng.
Nhưng bây giờ, nó chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa rồi.
Tôi mỉm cười:
"Không cần đâu, như thế sẽ không công bằng với cô tình nhân nhỏ của anh. Với lại, tôi tin mình sẽ sống một cuộc đời như mình mong muốn."
Nói xong, tôi đứng dậy, bước ra khỏi sảnh với tâm trạng nhẹ nhõm.
Thẩm Lãng vẫn ngồi đó, dường như đang nhìn tôi, lại như đang thẫn thờ trong suy nghĩ.
8
Tôi chuyển ra khỏi căn nhà cũ và trong một thời gian dài không gặp bất cứ ai trong gia đình Thẩm Lãng.
Vì đã quá lâu không làm việc, khi muốn trở lại với công việc, tôi mới nhận ra môi trường việc làm hiện tại khó khăn đến mức nào.
Trong lúc tìm việc trên mạng, tôi thường xuyên thấy tin tức về Thẩm Lãng và Trần Song Song.
Khi thì Trần Song Song cùng anh đi xem bóng đá, khi thì cả hai cùng nhau du lịch Nhật Bản.
Thẩm Lãng trong ảnh đã gầy đi một chút, ánh mắt càng lạnh lùng và u uất hơn. Còn Trần Song Song luôn nép bên cạnh anh, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Có cư dân mạng trên Weibo chửi Trần Song Song rằng cô biết Thẩm Lãng có vợ mà vẫn chen chân vào, cô ta thản nhiên đáp lại:
“Thật ngại quá, đạo diễn Thẩm độc thân."
Bạn bè cũ nghe tin đều ngạc nhiên hỏi tôi, và tôi lần lượt trả lời:
[Đúng vậy, tôi và Thẩm Lãng đã ly hôn rồi.]
Họ đều cảm thấy tiếc nuối, chỉ có một người bạn cũ hỏi tôi:
[Vậy giờ cậu đang làm gì?]
Tôi trả lời cô ấy:
[Đang tìm việc, nhưng chưa tìm được. Đồng Niệm, cậu có gì giới thiệu cho tớ không?]
Đồng Niệm tự hào đáp:
[Tớ chỉ chờ cậu nói câu này thôi! Cậu đấy, năm xưa bị Thẩm Lãng lừa cưới quá sớm, lại còn sinh con sớm nữa, nếu không thì sao lại chỉ là người đứng sau lưng Thẩm Lãng?
Sau này, cậu cứ theo tớ mà làm việc. Tình yêu, đàn ông, đều là những thứ không đáng tin, chẳng gì có giá trị bằng quyền lực và tiền bạc trong tay.]
...
Nhìn những dòng tin nhắn dài dằng dặc của Đồng Niệm, tôi không khỏi bật cười.
Đồng Niệm hợp tác với người khác mở một công ty sản xuất phim. Sau khi vào làm, tôi trở thành trợ lý của cô ấy. Hầu như ngày nào cũng phải làm thêm giờ, dù Đồng Niệm là bạn nhưng tôi cũng không muốn qua loa với công việc hiếm hoi này.
Vào ngày Thất Tịch, rất nhiều người trong công ty nhận được hoa từ người yêu gửi tặng. Tôi nghĩ rằng những niềm vui đó chẳng liên quan gì đến mình, cho đến khi tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Tôi nghĩ là đồ ăn mình đặt, nên thản nhiên bảo họ để ở quầy lễ tân của công ty. Nhưng người giao hàng rất kiên quyết, nói rằng món quà quá quý giá, tôi nhất định phải tự tay nhận lấy.
Tôi không ngờ thứ được gửi đến không phải là đồ ăn, mà là một chiếc nhẫn.
Đó là một chiếc hộp nhung màu đen tuyền, lót lụa đỏ thẫm, ở giữa là một chiếc nhẫn kim cương hồng. Trong ánh sáng tự nhiên, các mặt cắt của viên kim cương lấp lánh đến chói mắt.
Hộp quà không có bất kỳ thông tin gì, nhưng tôi biết ai là người gửi.
Tôi đặt lại món quà vào hộp và yêu cầu người giao hàng trả lại theo đường cũ.
Vài giờ sau, Alipay vốn im lặng bấy lâu bỗng gửi đến một tin nhắn:
[Không phải em muốn sao?]
Tôi nhìn dòng tin nhắn vài giây, rồi trả lời:
[Giờ tôi không muốn nữa.]
Người kia nhanh chóng trả lời lại một chữ:
[Hừ.]
Tôi không đáp lại, tiện tay chặn luôn phương thức liên lạc cuối cùng của Thẩm Lãng.