Kết cuộc của Tiểu Tam - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-06-16 18:22:14
Lượt xem: 2,067
4
Sắc mặt của mẹ tôi lúc xanh lúc trắng, cuối cùng cũng nghẹn ngào nói: "Con... con vẫn còn quá nhỏ đối với loại chuyện này."
"Con không còn nhỏ nữa. Khi con c--hết, con đã mười tám tuổi."
"Cái gì, con mười tám tuổi đã c--hết? Tại sao con c--hết? Mẹ không chăm sóc con tốt sao? Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi." Mẹ tôi suy sụp, ôm tôi và bắt đầu khóc nức nở.
Tôi hiểu mẹ đang nghĩ gì nên sà vào lòng mẹ mà nói: “Mẹ ơi, con cũng là người được hưởng một nửa tài sản thừa kế của bố. Khi con 18 tuổi, con có thể chia 20% vốn sở hữu. Di chúc mà bố viết chưa bao giờ được công khai. Người phụ nữ đó sợ con sẽ thừa kế nên đã thuê người đến g--iết con. Nhưng con không đau đớn lắm đâu, mẹ tin con đi."
Thật kỳ lạ là người phụ nữ đó đã bán tôi đến miền bắc Myanmar mà không để lại một bộ phận nội tạng nào trên cơ thể tôi.
Còn mẹ tôi, sau khi tôi mất tích, biết rằng không còn cách nào để tìm kiếm được, bà đã tự tử vì quá tuyệt vọng. Chỉ là tôi không muốn bà biết chuyện đó. Mẹ tôi dường như đã đoán được điều gì đó. Bà đã khóc rất nhiều đến nỗi phải mất cả tiếng đồng hồ bà mới bình tĩnh lại được.
“Được rồi, vậy kiếp này mẹ nhất định phải bảo vệ con, hơn một tháng nữa họ sẽ gặp tai nạn xe phải không?”
“Đúng vậy, nhưng trong khoảng thời gian này, bố nhất định sẽ bắt mẹ mau chóng ly hôn với ông ta.”
Bố tôi phát đ--iên vì sợ con trai mình trở thành con ngoài giá thú, không biết ông ta sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với mẹ tôi.
Nhưng mẹ tôi lại cười khẩy nói: “Đơn giản thôi, chỉ cần mẹ đòi thêm tài sản và tiền mặt, ông ta nhất định sẽ đau đầu một thời gian. Nếu điều đó không hiệu quả, vẫn còn thời gian để hòa giải ly hôn.”
5
Mắt tôi sáng lên, vâng, làm sao tôi có thể quên được rằng còn có thời gian hòa giải ly hôn? Chỉ cần mười ngày nữa, cộng thêm thời gian hòa giải ly hôn, bố tôi sẽ phải để lại toàn bộ tài sản này cho mẹ tôi.
Tôi không ngờ mẹ tôi sẽ bình tĩnh lại nhưng mẹ tôi rất thông minh. Nghĩ lại thì kiếp trước không phải mẹ đã một mình nuôi tôi học trường cấp 3 tốt nhất và được nhận vào một trường đại học danh tiếng sao?
Ngày hôm sau, ông chồng cặn bã của mẹ tôi nhờ thư ký hỏi mẹ tôi xem bà suy nghĩ tới đâu rồi, mẹ tôi ngay lập tức đề nghị nhận 10% cổ phần của công ty.
Mẹ cũng muốn có căn biệt thự nơi bà đang ở và căn hộ ở trung tâm thành phố, cộng thêm 100 triệu tiền mặt. Ngoài những khoản này, mẹ yêu cầu ông ta phải trả 20 triệu tiền cấp dưỡng nuôi con mỗi tháng.
Đây thực sự là một “cái túi ba gang” của mẹ, bố tôi cảm thấy đau đầu và gọi điện cho mẹ tôi rất nhiều lần.
Mẹ tôi ngơ ngác nhìn điện thoại, rồi cười khổ nói: “Cộng hết những cuộc gọi của năm nay lại, bố con cũng chưa gọi cho mẹ nhiều như hôm nay đâu”.
Tôi ôm mẹ thật chặt, mẹ đã đau khổ quá nhiều.
Mẹ tôi đã kiệt sức vì lo lắng cho bố tôi khởi nghiệp, bà đã đồng cam cộng khổ với ông ta, chăm chỉ quần quật bao năm chỉ để đổi lại một cuộc sống tốt đẹp và một tương lai tươi sáng cho tôi. Nhưng cuộc đời lại quá khắc nghiệt với người phụ nữ chăm chỉ và tốt bụng này.
Mẹ cũng ôm tôi vào lòng, đúng lúc chúng tôi đang “tình thương mến thương” thì bố tôi lại về. Mẹ bảo tôi lên phòng để mẹ tự lo liệu.
Suy nghĩ một lúc, tôi lên lầu trước và quan sát kỹ xung quanh phòng. Tôi thực sự biết rằng bố tôi chắc chắn sẽ dùng bạo lực với mẹ. Bà cũng đoán được nên mới bảo tôi lên phòng. Nhưng tôi không còn là một đứa trẻ nữa.
Bố tôi giận dữ, ông ta chỉ nói vài lời rồi tát mẹ tôi. Ngay lúc đó tôi hét lên: “Đừng đánh mẹ tôi!” và lao xuống lầu, “vô tình” ngã lăn xuống và khóc thét. Mẹ tôi sợ đến mức mặt tái mét, ôm tôi chạy vội đến bệnh viện.
Lúc này, dù bố tôi nóng lòng muốn ly hôn thì ông ta cũng không thể coi thường sự sống c--hết của con gái mình như một con dã thú được.
6
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ket-cuoc-cua-tieu-tam/phan-2.html.]
Trên giường bệnh, tôi nắm tay bố khóc không ngừng: “Bố ơi, bố đừng đánh mẹ được không?”
Mọi người xung quanh đều nhìn tôi, còn bố tôi cũng muốn giữ thể diện: "Được rồi, tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ."
Nói xong ông ta bỏ đi mà không hề hỏi tôi bị thương thế nào. Mẹ tôi cười khinh thường: “Ông ta không xứng đáng được làm bố.”
Sau đó bà lại trừng mắt nhìn tôi và giảng bài cho tôi hơn nửa giờ.
Tôi xuất viện đã mười ngày rồi, thật ra tôi không bị thương nặng lắm, chỉ cần nằm viện cho đến khi bình phục.
Ngày tôi xuất viện, bố mẹ tôi đã ký giấy ly hôn. Nhưng thời gian hòa giải ly hôn vẫn còn một tháng, bọn họ đều đã trở về nhà.
Vào ngày ông chồng cặn bã của mẹ tôi và cô nhân tình của ông ta sắp gặp tai nạn, tôi và mẹ đi dự một bữa tiệc do một quý bà quyền quý trong thành phố tổ chức.
Mẹ tôi chuẩn bị một chiếc khăn tay bôi nước ớt để có thể khóc thê thảm. Tất nhiên, hôm nay hai mẹ con tôi đều ăn mặc thật đáng thương, thuần khiết để dễ dàng nhận được sự đồng cảm của mọi người.
Vào nửa đêm, đúng giờ cao điểm của bữa tiệc, mọi người đang cùng nâng ly chúc mừng thì một người phục vụ bước vào, chạy đến bên mẹ tôi, gấp gáp nói: “Bà Mã, người ở đồn cảnh sát vừa báo chồng bà bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng trên đường về từ cuộc đấu giá. Ông ấy đã c--hết ngay tại chỗ... Họ yêu cầu bà đến đồn cảnh sát để xác định danh tính."
Mẹ tôi nghe tin dữ, lập tức ngã xuống đất, đưa khăn tay lau mắt và khóc không ngừng nghỉ. Tôi đỡ mẹ, ngơ ngác như thể không biết chuyện gì đang xảy ra, dù sao thì tôi cũng là một đứa trẻ.
Nhưng ngay khi người đó vừa dứt lời, một cảnh sát đã bước vào, đưa giấy tờ tùy thân của tôi cho mẹ tôi xem và nói: “Bà Điền Lệ Dung, có người báo rằng bà có liên quan đến một vụ tai nạn ô tô lớn trên đường cao tốc J1001. Hãy đi cùng chúng tôi.”
7
Mẹ tôi và tôi đều sửng sốt, tại sao lại liên quan đến mẹ tôi?
Chúng tôi vẫn đóng vai hai mẹ con đau khổ vừa mất chồng và mất cha đi đến đồn cảnh sát, hợp tác cực kỳ tốt với các cuộc điều tra của họ.
Một nữ cảnh sát trẻ kéo tôi sang một bên, hỏi bóng gió: "Mối quan hệ giữa bố và mẹ em là như thế nào?"
Tôi lắc đầu nói: “Không, họ sắp ly hôn rồi. Bởi vì bố em đưa một dì Tiểu Tam đang mang thai về nhà em và nói rằng dì Tiểu Tam mang thai một đứa con trai và em chỉ là một đứa con gái vô dụng. Vậy nên, ông ấy bảo mẹ em hãy đưa em đi. Mẹ em đã đồng ý và chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra đi”.
Nữ cảnh sát trẻ lập tức nhìn tôi với vẻ thông cảm rồi hỏi: “Em có nghĩ là mẹ em g--hét bố em không?”
“Mấy ngày trước mẹ em luôn mắng ông ấy, nhưng mấy ngày nay mẹ em đã nghĩ lại rồi, mẹ em còn nói sẽ đưa em đi du lịch trước, sau đó sẽ quay lại chăm chỉ học tập và trở thành người có ích cho xã hội sau này.”
Nghe tôi nói xong, nữ cảnh sát gần như rơi nước mắt nói: "Được rồi, được rồi. Sau này em sẽ là học sinh giỏi."
Tôi cười với cô ấy, biết rằng họ sẽ tin rằng mẹ tôi vô tội. Chắc chắn rồi, mẹ tôi đã được thả và bà sẽ đi nhận dạng thi thể.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chỉ là không ngờ lại nhìn thấy cô nhân tình họ Dương kia bị ngăn cản ở bên ngoài nhà xác. Bà ta xanh mặt hét lên: "Sao anh không cho tôi vào? Tôi chỉ muốn gặp anh ấy lần cuối."
Y tá ở một bên nói: "Cô Dương, chúng ta nên quay lại bệnh viện ngay. Chân của cô phải được phẫu thuật, nếu không..."
"Tôi chỉ muốn gặp anh ấy lần cuối."