KẸO DẺO MÀU HỒNG - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:19:34
Lượt xem: 78
“Nghịch tử! Ai cho phép mày nói chuyện với bố của mày như vậy?”
Chu Duy Nguyên rất tức giận, muốn đánh anh lần nữa, nhưng lần này Chu Việt không để gã được toại nguyện mà là bước đầu tiên dùng ánh mắt lạnh lùng khống chế cổ tay gã.
"Nếu lại gây sự với tôi, ông có thể thử xem những tài liệu và video đó có xuất hiện ở đồn cảnh sát hay không."
"Nếu tao bị bắt, mày cho rằng mày còn có thể làm đại thiếu gia được nữa sao?"
Chu Duy Nguyên cũng không thua kém, Chu Việt khinh thường nhìn gã.
"Tôi ngay cả mạng sống của mình cũng không quan tâm. Ông cho rằng tôi sẽ quan tâm đến cái vị trí thiếu gia rác rưởi này chắc?"
Cuối cùng, Chu Duy Nguyên lại chửi một câu, sau đó xoay người rời đi.
Chu Việt và tôi lại là những người duy nhất còn lại trong phòng làm việc.
Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy Chu Duy Nguyên đã rời khỏi sân trước, liền lấy ổ USB trong túi ra, không cần suy nghĩ ném vào người anh.
"Cho dù anh muốn kiểm tra tôi bằng những chuyện quan trọng như vậy, cũng không cần thiết phải đem hết ra ngoài. Nếu tôi thực sự chọn bố anh, anh còn đường để lui à?”
Anh cầm lấy ổ USB, nụ cười trên mặt càng sâu, vẻ mặt có chút nghịch ngợm. Anh dùng hai tay đỡ bàn, ngước mắt nhìn tôi.
"Bố tôi đã già rồi, chỉ cần cô không bị mù thì sẽ biết chọn ai phải không?"
Tôi cười theo anh, rồi tôi cứ tiến lại gần anh, giơ tay vuốt nhẹ má anh, nhìn nụ cười bất cần của anh dần trở nên khẩn trương hơn, giống như có chút bối rối, lại không biết phải làm thế nào.
"Đúng vậy, anh trai của tôi, là tuyệt nhất.”
Tôi mỉm cười với Chu Việt, anh sững sờ một lúc rồi đẩy tay tôi ra và hoảng sợ bỏ đi.
Vừa đi, anh vừa nói: “Tôi nói cho co biết, tôi không có hứng thú với loại phụ nữ như cô…”
08
Trong vài ngày tiếp theo, Chu Việt không nói chuyện với tôi nữa.
Tôi cũng không quan tâm.
Anh phớt lờ tôi và tôi chỉ rúc vào phòng một mình. Gần đây những cơn đau đầu của tôi ngày càng thường xuyên hơn. Tôi thậm chí còn dành thời gian để đến bệnh viện. Bác sĩ nói rằng tình trạng hiện tại của tôi rất nghiêm trọng. Ngay cả khi tôi phải nhập viện ngay để hóa trị thì cũng sẽ không còn nhiều thời gian nữa. Tôi không muốn nhập viện, tôi chỉ đến xin bác sĩ lấy vài viên thuốc giảm đau và đếm từng ngày còn lại để lên kế hoạch tiếp theo.
Hôm đó, tôi đau đớn lăn lộn trên giường.
Chu Việt đột nhiên bước vào, tôi cố nhịn đau ngồi dậy. Anh vẫy tay chào tôi.
"Ra ngoài với tôi, tôi sẽ dẫn cô đi gặp một người."
Tôi đồng ý và uống thêm vài viên thuốc giảm đau trước khi rời đi để kìm nén cơn đau đầu khủng khiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/keo-deo-mau-hong/chuong-8.html.]
Xe chạy hơn một giờ, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự.
Biệt thự này được xây dựng trên sườn đồi, có rất nhiều người canh cửa khi Chu Việt đưa tôi vào, ánh mắt của những người đó luôn tập trung vào chúng tôi, như đang đề phòng điều gì đó.
Bước vào biệt thự liền thấy một khu vườn vô cùng xinh đẹp.
Một người phụ nữ đứng trong vườn.
Bà ấy rất xinh đẹp, giống như một nàng tiên hoa, nhìn những bông hoa trước mặt, trông điềm tĩnh và tao nhã.
Còn Chu Việt vốn là người kiêu ngạo lại trở nên thận trọng khi nhìn thấy người phụ nữ đó.
Anh không dám tiến quá xa về phía trước, cách người phụ nữ khoảng mười bước.
Anh nhẹ nhàng nói: "Mẹ ơi, con đến đây để gặp mẹ."
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, khi ánh mắt rơi vào trên mặt Chu Việt, trong ánh mắt tràn đầy sự chán ghét.
Bà chỉ liếc nhìn anh một chút. Sau đó, ánh mắt bà ấy nhìn vào mặt tôi, giống như có chút hiếu kỳ.
Tôi tiến về phía bà ấy vài bước, thấy bà ấy không có phản kháng, tôi mỉm cười nói: "Xin chào, tôi tên Lâm Đàm."
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Sau khi nghe tôi giới thiệu bản thân, vẻ mặt bà ấy thay đổi ngay lập tức.
Bà ấy chạy ngay tới, nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi sang đầu bên kia của khu vườn.
Chu Việt muốn đi theo, nhưng người phụ nữ này tựa hồ rất kích động, trực tiếp gầm lên: "Ngươi không được phép tới, không được phép tới!"
Vẻ mặt Chu Việt có vẻ buồn bã khó chịu nhưng anh vẫn dừng lại và nhìn người phụ nữ một cách khao khát, đôi mắt đầy cô đơn.
Về phần tôi, tôi đã bị người phụ nữ này dồn vào chân tường. Bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi thật kỹ, và sau một lúc lâu, bà nói, "Tại sao cháu lại đến?"
Tôi sửng sốt một lúc, không hiểu lắm ý của bà ấy là gì.
Bà ấy cười khổ, dùng hai tay ôm chặt vai tôi, muốn hét lên nhưng vẫn cố kìm giọng nói.
"Lâm Đàm, tình yêu quan trọng như vậy sao? Tình yêu quan trọng hơn mạng người sao?"
Nghe đến đây, tim tôi như lỡ nhịp.
Bà lau nước mắt, toàn thân như bị rút cạn sức lực, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
"Ta thật hận thế giới này, ta hận Chu Duy Nguyên, ta hận Chu Việt..."
Tôi vẫn không lên tiếng, tuy rằng có thể mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vì an toàn, tôi không thể vạch trần trước.
Nhìn vào ánh mắt cảnh giác của tôi, bà lại lắc đầu.
"Mặc dù lão già đó vừa mới cho cháu một cái kẹo dẻo, tuy rằng đối với cháu cái kẹo dẻo này đối với ngươi xem ra không có gì đáng kể. Kẹo dẻo và tình yêu, cháu vậy mà lại muốn chọn cái sau, nhưng nếu người đó xứng đáng, ta sẽ không buồn như vậy. Nhưng Lâm Đàm, cháu thực sự muốn tình yêu của một kẻ sát nhân đến vậy sao?"