Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kẹo Bông Khi Ấy, Còn Đâu? - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:14:38
Lượt xem: 997

Sau sự việc này, quan hệ giữa tôi và hắn lại trở nên gần gũi hơn nhiều.

 

Có lẽ là vì hắn đã để lộ ra mặt yếu đuối nhất của mình trước mặt tôi.

 

Giờ đây, hắn không còn đề phòng tôi nhiều như trước nữa, thỉnh thoảng còn mỉm cười với tôi, giống như một thiếu niên bình thường.

 

Nhưng tôi biết, tất cả chỉ là giả dối.

 

Hắn từng tông c.h.ế.t người, tôi cũng đã cố tình nhắc lại chuyện đó. Hắn rõ ràng ngẩn người ra, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc ngẩn ngơ.

 

Trong mắt hắn, hoàn toàn không có chút nào cảm giác tội lỗi hay hối hận.

 

Thậm chí hắn còn cười, nói rằng nói về người c.h.ế.t thật xui xẻo, nên bàn về những chuyện vui vẻ hơn.

 

Người như vậy, hoàn toàn không đáng được cứu rỗi.

 

Vì thế, quyết định của tôi chưa bao giờ d.a.o động dù chỉ một chút.

 

Cuối tuần, hắn bảo tôi đi leo núi với hắn.

 

Đi cùng còn có vài người bạn của hắn, những cậu ấm giàu có chỉ biết ăn chơi lêu lổng. Họ cười đùa, bàn tán về xe cộ và phụ nữ, thấy tôi đi sau lưng hắn, thậm chí còn chẳng kiêng dè mà buông những lời tục tĩu.

 

Một trong số họ, trực tiếp bước đến trước mặt tôi, dù tôi mặc một chiếc quần dài, che kín toàn bộ cơ thể, nhưng tôi vẫn thấy trong mắt gã là dục vọng kinh tởm.

 

Gã móc điện thoại ra, cười cợt: “Có muốn làm bạn gái anh không? Xe cộ, nhà cửa tùy em chọn, thế nào?”

 

Tôi chưa kịp đáp lại, hắn đã bước tới, vung tay đánh rơi chiếc điện thoại của gã, ánh mắt lạnh như băng.

 

“Tao rủ tụi mày đi leo núi, nếu trong đầu chỉ toàn những thứ vớ vẩn, thì cuốn hết đi!”

 

Tên kia vẫn cười: “Ơ kìa, anh em ơi, chẳng phải chỉ là một đứa con gái thôi sao. Nếu mày có hứng, bọn mình có thể đến các trường đại học mà chọn, không đồng ý cũng không sao, tao có mấy loại thuốc ở đây, đảm bảo bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, thế nào?”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Hắn liếc tên đó một cái: “Tao không có hứng, muốn chơi thì tụi mày tự đi mà chơi.”

 

Nói xong, hắn kéo tay tôi, dẫn tôi quay lại đường cũ.

 

“Không leo núi nữa à?”

 

Nghe tôi hỏi, hắn lập tức dừng chân, vẫn nhìn tôi với vẻ khó chịu.

 

“Sao? Cô thật sự muốn làm bạn gái hắn à?”

 

Nghe giọng điệu và nhìn biểu cảm trên mặt hắn, tôi mơ hồ đoán ra một chút gì đó.

 

Tôi không nghĩ rằng hắn yêu tôi sâu đậm.

 

Nhưng thích, chắc hẳn là có một chút.

 

Và chỉ cần có chút đó thôi, đối với tôi, đã là đủ.

 

Vì vậy, tôi mỉm cười, nắm lấy tay hắn, đan mười ngón tay vào nhau, khiến hắn sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/keo-bong-khi-ay-con-dau/chuong-11.html.]

 

Tôi nói với hắn: “Tôi chỉ muốn làm bạn gái của một người thôi, anh đoán xem người đó là ai?”

 

Hắn không nói gì, nhưng tai hắn đã đỏ bừng lên.

 

10.

 

Tôi có thể chắc chắn rằng, hẳn là hắn có thích tôi một chút.

 

Nếu những lời của Lưu Thục Hoa là thật.

 

Vậy thì theo kịch bản, tôi đến bên cạnh hắn với mục đích báo thù, nhưng cuối cùng lại yêu hắn, đau khổ quấn quýt với hắn, rồi quên đi mục tiêu ban đầu của mình, quên mất lý do mình đến đây, chỉ một lòng vướng vào mối quan hệ tình cảm vô nghĩa với hắn.

 

Đến cuối cùng, có thể chúng tôi sẽ ở bên nhau, nhưng hắn vẫn sẽ là kẻ không coi mạng người ra gì, vẫn là Chu Việt đó.

 

Nhưng tôi sẽ không để cho kịch bản đó xảy ra.

 

Và bệnh tình của tôi ngày càng nghiêm trọng, thời gian còn lại của tôi không còn nhiều.

 

Vì vậy, khi Chu Vệ Viễn lại một lần nữa xuất hiện, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ trước.

 

11.

 

Trước khi Chu Vệ Viễn đến, hắn đã thêm số liên lạc của tôi thông qua Tề Minh.

 

Vì thế, tôi biết hôm nay hắn sẽ đến.

 

Và trước khi hắn đến, tôi đã cố ý đẩy Chu Việt đi, bảo hắn ra ngoài mua đồ cho tôi.

 

Tôi cũng tính toán thời gian chênh lệch, khi nhìn thấy Chu Vệ Viễn bước vào từ cửa sổ phòng làm việc, tôi lập tức nhắn tin cho Chu Việt.

 

Sau đó, Chu Vệ Viễn lên lầu, bước vào phòng làm việc.

 

Hắn nhìn thấy tôi ngồi bên cạnh, yên lặng đọc sách.

 

Hắn bước lại gần, ánh mắt rơi lên người tôi, có chút nóng bỏng.

 

Hôm nay tôi mặc một chiếc váy trắng, nhớ lại trang phục của Lưu Thục Hoa hôm ấy, tôi xõa tóc, chắc có vài phần giống bà ấy.

 

Tôi ngẩng lên, ánh mắt Chu Vệ Viễn nhìn tôi càng thêm rực cháy.

 

Hắn nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng, yết hầu khẽ chuyển động, lại còn muốn đưa tay vuốt mặt tôi.

 

“Lâm Đàm, cô xinh đẹp thật đấy.”

 

Hắn định hôn tôi, tôi tránh đi, hắn cười càng thoải mái hơn.

 

“Lâm Đàm, có tìm thấy tài liệu hay không, không quan trọng nữa. Chỉ cần em muốn ở lại bên cạnh tôi, tôi đảm bảo sẽ cho em sống trong biệt thự, lái xe sang, mua cho em túi xách và trang sức đắt tiền nhất. Em chỉ cần tận hưởng cuộc sống, còn lại không phải lo gì hết, thế nào?”

 

Nói đến đây, hắn lại muốn tiếp tục giở trò sàm sỡ.

 

Loading...