Kem đánh răng có vị gì? - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-31 13:46:42
Lượt xem: 80
8.
Sự thật đã chứng minh rằng em trai nhỏ này quả thật là không dễ chọc mà ...
Thằng nhóc này có một khuôn mặt vô hại nhưng trên thực tế lại là mặt người dạ thú!
Đặc biệt là khi cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng và đeo một chiếc kính viền vàng. Cậu ấy nhìn giống như là chàng trai lưu manh giả danh trí thức (斯文败类*: câu này mình hong biết chuyển ngữ sao cho ổn nữa).
Đây là lần thứ hai tôi và Chu Sí qua đêm cùng nhau, nhưng mà lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tôi mơ mơ màng màng đi ra mở cửa, nhìn thấy mẹ yêu đang đứng ở cửa, cười híp mắt nhìn tôi:
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
"Sao rồi? Con thu phục được Tiểu Chu chưa?"
Nói xong, mẹ tôi xách túi đi vào: “Không giải quyết được thì để mẹ dạy cho mấy chiêu này, bảo đảm nó sẽ mê con như điếu đổ?”
Dục... dục tiên dục tử*? (Câu này mình cũng không biết chuyển ngữ sao cho ổn nữa.)
Đây là từ ngữ đen tối gì thế...
Chu Sí còn ở trong phòng ngủ, tôi vội vàng ôm bà ấy lại:
"Mẹ, mẹ ra sofa ngồi một lát nhé, con đi thay quần áo."
Tôi định nhân tiện đánh thức Chu Sí, để cậu ấy mặc quần áo tử tế đi ra nhưng mẹ tôi lại bí ẩn kéo tôi lại:
“Con xem, mẹ mang cho con đồ tốt gì nè.”
Nói xong, mẹ tôi nhét một chiếc túi được bọc kín vào tay tôi.
Tôi nhận lấy nó, sau đó mở nó ra trong sự mơ hồ.
Cái này... Cái này lại có thể là kiểu váy đó!
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Cái quái gì vậy?!.
Mẹ tôi tinh tế đến mức tôi không thể không nghi ngờ mẹ lắp camera theo dõi trong nhà tôi. Tôi đỏ mặt vội vàng nhét chiếc váy vào túi.
Tôi phải sống sao đây, sao tôi có thể sống sót với món “đồ tốt” này được chứ.
Tôi vội vàng nhặt chiếc túi lên, còn chưa kịp nói gì thì Chu Sí trong trạng thái mơ màng bước ra.
"Chị ơi…"
Lúc nhìn thấy mẹ tôi, giọng của cậu ấy đột nhiên im bặt.
Tôi bật chế độ hóng chuyện, vô cùng thích thú nhìn Chu Sí đang muốn xem cậu ấy sẽ đối mặt với mẹ tôi như thế nào. Chu Sí chỉ đứng lại sửa sang quần áo một chút, sau đó thoải mái đi tới.
"Chào dì ạ."
Mẹ tôi cười tủm tỉm gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua giữa tôi và Chu Sí nói:
"Tiểu Chu à, nếu như con và Băng Băng đã xác định quan hệ thì bây giờ chúng ta bàn chuyện kết hôn nhé."
Tôi c.h.ế.t lặng.
Kết hôn?
"Mẹ, có phải mẹ có hơi gấp gáp quá..."
Mẹ tôi ngẩng đầu, trợn mắt trừng tôi một cái: "Con thì biết gì chứ?"
Sau đó, bắt đầu hỏi một hơi dài "điều tra":
"Tiểu Chu, trong nhà cháu có mấy người, có những ai thế?"
"Nhà của bố mẹ cháu ở đâu, bọn họ làm công việc gì?"
“Chiếc xe ở dưới lầu là của cháu à?”
Vậy mà Chu Sí có thể trả lời loạt câu hỏi như thế một cách trôi chảy. Hơn nữa cậu ấy càng trả lời, sắc mặt mẹ tôi càng trở nên dịu dàng.
Hỏi xong, mẹ tôi đã cười tươi như hoa, nói tiếp:
“Tiểu Chu, vậy con và người nhà bàn bạc một chút, chúng ta hẹn ngày gặp mặt.”
Chu Sí gật đầu, nghiêm túc nói:
"Thật ra trước đây cháu đã cùng người trong nhà nhắc tới Băng Băng. Ý của người nhà cháu, chỉ cần dì chọn thời gian, người nhà của cháu lúc nào cũng có thể mở tiệc mời dì và chú đến gặp nhau bàn bạc kỹ hơn.”
Mẹ tôi được cậu ấy dỗ mặt mày vui vẻ hớn hở hơn, thậm chí còn chọn ngày ngay lập tức…
Ngày mai.
Chu Sí cũng gật đầu đồng ý.
Mẹ tôi lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó vội vàng rời đi, bà ấy nói phải về nhà để chuẩn bị.
Mẹ tôi đi rồi, tôi và Chu Sí mới quay lại phòng vệ sinh rửa mặt.
Hôm nay là cuối tuần, ngày mai tôi phải đi làm rồi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì thời gian gặp mặt sẽ là vào buổi tối.
Rửa mặt xong, lúc tôi đang ngồi xổm trên bồn cầu thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Chu Sí từ phòng khách vọng vào:
“Trong túi này có gì vậy?”
Ngay sau đó là tiếng lục lọi đồ trong túi.
Tôi lập tức hoàn hồn lại, đó chính là chiếc túi mà mẹ tôi đã đưa cho tôi lúc nãy!!!
Trong lòng tôi hoảng sợ, tôi thậm chí còn không dám đi ị, nhanh chóng kéo quần lên và chạy ra ngoài nhưng mà …tất cả đã quá muộn rồi.
Vừa mở cửa tôi đã nhìn thấy Chu Sí đứng ở trước sô pha, dùng hai ngón tay nắm lấy chiếc váy đặc biệt kia.
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Tôi nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt.
Mẹ tôi cũng cũng quá là cởi mở rồi, bộ này còn kích thích hơn so với bộ ngày hôm qua.
Tôi ho nhẹ một tiếng, vội vàng chạy tới giật lấy váy nhét vào túi.
"Ừm... bữa sáng em muốn ăn gì?"
Chu Sí xoay người nhìn tôi, ánh mắt mập mờ đảo qua đảo lại trên người tôi, "Hiện tại em không có hứng thú ăn sáng."
Sợ hãi!!! Tôi cảm thấy có gì đó mờ ám trong ánh mắt này nha.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng lùi về phía sau một bước, "Chu Sí."
"Ừm?"
"Buổi sáng để bụng đói thì không tốt đâu, dễ suy nhược..."
Chu Sí hơi nhướng mày, bước hai bước đến gần tôi, "Cho nên?"
"Vì thế……"
Tôi nhìn thoáng qua cậu ấy, sau đó vội vàng cầm áo khoác chạy ra khỏi cửa, "Chị đi mua đồ ăn sáng cho em!"
Nhưng mà tôi vẫn bị chặn lại.
Ngay lúc tôi chuẩn bị tinh thần sắp bị “ăn sạch” thì Chu Sí buông tay, cầm lấy áo khoác mặc vào, dở khóc dở cười nhìn thoáng qua tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kem-danh-rang-co-vi-gi-trbk/chuong-5.html.]
"Chị ơi, em đáng sợ như vậy sao?"
……Em đoán xem?
Ngày hôm sau, 6 giờ chiều.
Lúc đi ra khỏi công ty, tôi nhìn thoáng qua thấy Chu Sí đang dựa vào cửa xe, nhìn tôi cười.
Nhìn thấy tôi đi qua, cậu ấy mở cửa xe, trên tay thì cầm bó hoa lớn bước ra.
Thật lòng mà nói, một bó hoa hồng đỏ to như thế này thì có hơi lòe loẹt nhưng mà nói thật, nhìn Chu Sí cầm bó hoa, tôi vẫn không thể kiểm soát được nhịp đập trái tim mình.
Lúc đi tới, tôi giả vờ bình tĩnh nhận lấy bó hoa hồng từ tay cậu ấy, dùng hết sức nói:
“Chu Sí, em đừng nghĩ chỉ có một bó hoa hồng thì có thể mua chuộc được chị nói tốt cho em nhé.”
Chu Sí cười nói:
"Sính lễ chị cứ để dì nói là được, chị không cần tiết kiệm tiền cho em đâu."
Chậc chậc.
Em trai nhỏ cực phẩm vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như thế này… ngon thật đó.
Dưới ánh mắt của mọi người, tôi ôm một bó hoa hồng có chút lòe loẹt bước lên xe. Sau đó cùng Chu Sí đi đón cha mẹ, hôm nay vừa đúng xe của cha tôi hạn số*. (*我爸的车子今天刚巧限号: câu này mình không hiểu lắm.)
Vừa nghĩ tới, một chút nữa tôi phải đi gặp cha mẹ Chu Sí nên tôi có chút lo lắng.
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Tôi và Chu Sí không phải là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, căn nhà này tôi được gia đình hỗ trợ mua từ hai năm trước. Một tầng có hai căn hộ, Chu Sí là hàng xóm duy nhất của tôi.
Mẹ tôi thường xuyên đến chỗ tôi nên đã gặp Chu Sí vài lần nhưng mà tôi chưa từng thấy cha mẹ cậu ấy đến đâylần nào.
Chuyện này có hơi lạ.
Bởi vì có chút lo lắng nên sau khi đậu xe ở tầng dưới của khách sạn, tôi cứ đi theo sau Chu Sí.
Trong phòng riêng 206 trên tầng hai.
Chu Sí đẩy cửa ra, nghiêng người nhường cha mẹ tôi đi vào trước.
Tôi đi theo sau Chu Sí, bởi vì có chút lo lắng nên nên tôi lặng lẽ nắm tay cậu ấy.
Chu Sí cúi đầu nhìn tôi cười cười, vòng tay ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tôi cũng yên tâm một chút nhưng mà vừa bước vào phòng, tôi thấy nụ cười trên mặt mẹ như bị xịt keo.
Và rồi…
Mẹ tôi và người phụ nữ trung niên trong phòng đồng loạt hét lên một câu tinh hoa văn hóa của đất nước: "Mẹ kiếp, sao lại là bà?!"
9.
Đây… đây là tình huống gì thế?
Tôi và Chu Sí sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn nhau.
“Mẹ… Hai người quen nhau sao?”
Tôi lặng lẽ kéo tay áo mẹ, nhỏ giọng hỏi nhưng lại bị mẹ hất tay ra.
Ngay sau đó, giọng nói châm chọc của mẹ tôi vang lên khắp cả phòng:
"Mẹ quen, đương nhiên quen chứ. Không phải là người năm đó cùng mẹ cướp bạn trai của bạn thân đó sao!"
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Mẹ tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ "bạn thân".
Mà hiện tại trong lòng của tôi và Chu Sí vô cùng rối bời, sự chú ý của chúng tôi đều đồng loạt ở mấy chữ "cướp bạn trai".
Cướp bạn trai? Người đàn ông nào, cha tôi? Hay là... cha của Chu Sí?
Chúng tôi còn chưa kịp hỏi, giọng nói của mẹ Chu Sí đã vang lên:
"Đừng, đừng nhắc tới hai chữ bạn thân, đã lớn tuổi rồi còn nói đến từ của bọn trẻ nữa. Chúng ta cũng không phải là bạn thân, cũng không phải tình địch.”
Thôi toang rồi, hết thật rồi.
Mẹ tôi và mẹ chồng tương lai của tôi là tình địch? Nghe giọng điệu của họ, chuyện năm đó có lẽ m.á.u chó lắm.
Nhưng mà điều kỳ quái chính là, cha tôi và cha Chu đều ngơ ngác nhìn nhau.
Lòng tôi nặng trĩu.
Cái này...... nói không chừng có lẽ là vì một người đàn ông khác.
Tôi và Chu Sí nhìn nhau, lúc chúng tôi đang nghĩ cách điều tiết lại tình hình thì hai mẹ không nhịn được mà cãi nhau.
Tình hình không khống chế được nữa nên chuyện hôn sự tạm thời đóng băng.
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Mãi cho đến cuối buổi chúng tôi mới hiểu rõ chuyện năm đó. Mẹ tôi và mẹ Chu, không, nói chính xác hơn là, người này và mẹ kế Chu Sí là bạn thân.
Là kiểu từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Tình cảm của hai người đặc biệt tốt, mặc váy hoa giống nhau như đúc, buộc tóc đuôi ngựa giống nhau, mỗi lần có đồ ăn ngon thì hai người nhất định sẽ chia nhau ăn, có chuyện gì thì hai người cũng sẽ chia sẻ với nhau đầu tiên.
Cho đến khi...
Bọn họ gặp được một chàng trai. Nghe nói, là một chàng trai vừa cao vừa đẹp trai đặc biệt xuất chúng, người ấy hình như họ Thẩm.
Vào thời mà các chàng trai đều phơi nắng như một quả trứng lừa đen, Thẩm Chí Thanh lại có làn da trắng nõn, mặt mày tuấn tú, rất thích mặc chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên, được công nhận là "chàng trai trong mộng của bao cô gái". (“nam thần” nhưng mình cảm thấy chuyển ngữ này có lẽ ổn hơn)
Hai chị em họ cùng thích người đó. Sau đó thì trở mặt thành thù, nhiều năm sau đó họ cũng không có liên lạc với nhau.
Nhưng mà, cha tôi họ Bạch, cha Chu họ Chu. Cả hai đều không phải là thanh niên tri thức họ Thẩm trong câu chuyện xưa năm đó.
Cuối cùng, bữa tiệc gặp mặt này tan rã trong bầu không khí không vui. Tôi và Chu Sí nháy mắt với nhau, mỗi người bất đắc dĩ dỗ mẹ rời đi.
Mẹ Chu là mẹ kế của Chu Sí, chuyện này trước đó tôi đã nghe Chu Sí nói qua. Mẹ cậu ấy sinh cậu ấy không lâu thì đã qua đời, sau đó cha cậu ấy cưới mẹ kế khi cậu ấy một tuổi.
Cho nên…
Từ khi cậu ấy có thể nhận biết đến nay, người mẹ không có quan hệ huyết thống này vẫn luôn chăm sóc cho cậu ấy. Thậm chí vì cậu mà lựa chọn cả đời này sẽ không sinh con.
Thật ra, lúc đầu tôi và Chu Sí chỉ cho rằng hai người này chỉ có ân oán với những chuyện năm đó. Dỗ ngọt một chút sẽ có thể dễ dàng cởi bỏ khúc mắc của họ, nhưng mà...
Chuyện này có vẻ căng thẳng hơn bọn tôi nghĩ.
Mấy ngày kế tiếp, tôi và Chu Trì đều bị buộc phải chia tay. Để làm cho họ yên tâm, ngoài mặt thì chúng tôi luôn miệng nói đồng ý nhưng trong lòng thì đương nhiên là đủ loại ám hiệu.
Bất quá, đoạn tình cảm kích thích yêu đương lén lút này còn chưa kéo dài được mấy ngày thì một buổi sáng đẹp trời nào đó, mẹ tôi xách theo mấy chiếc vali lớn nhỏ đứng trước cửa nhà tôi.
Bà ấy lấy lý do chăm sóc cho việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày của tôi nên dọn tới đây. Nói là chăm sóc nhưng thật ra là giám sát, quyết tâm làm cho tôi và Chu Trì chia tay.
Đăng tải duy nhất ở Monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn.
Tốc độ của mẹ Chu cũng rất nhanh, buổi sáng mẹ tôi chuyển tới thì buổi chiều cách vách liền vang lên một loạt âm thanh leng keng leng keng, mẹ tôi có chút lo lắng nên bảo tôi đi xem.
Tôi phẫn nộ đi tới gõ cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì đã nhìn thấy mẹ Chu mặc quần áo ở nhà.
Bà ấy cười tủm tỉm nhìn tôi, ánh mắt xuyên qua tôi nhìn về phía mẹ tôi đang nghe lén trước cửa nhà tôi: