KẾ NỮ THÁNH MẪU - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-05 16:33:43
Lượt xem: 1,647
6.
Sau khi điều tra kỹ lưỡng, Thẩm Thiếu Khâm phát hiện ra nguyên nhân sâu xa là do Hầu phủ hết tiền.
Hắn vẫn không tin nổi, còn bắt quản gia trình sổ sách lên để rà soát lại.
Kết quả là Hầu phủ thực sự đã cạn kiệt tiền bạc.
Đầu bếp phàn nàn với hắn:
“Hai món ngon của Hầu phủ, không có ngàn lượng thì không nấu được. Nhưng phòng thu chi không chịu xuất tiền, chúng ta làm sao làm được. Không bột đố gột nên hồ, không có nguyên liệu nên ta cũng không thể biến ra đồ ăn được.”
Thẩm Thiếu Khâm tức điên người, lại không thể trút giận lên nữ nhi bảo bối của lão ta.
Vậy nên đám người hầu kẻ hạ trở thành mục tiêu chịu tội thay.
Tất cả quản gia đều bị hắn lôi ra đánh đập.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Sau đó, Thẩm Thiếu Khâm lại ôm một chồng sổ sách tới tìm ta.
Bích Xuân nhanh chân chạy vào phòng cấp báo:
“Phu nhân, Hầu gia đang ôm sổ sách đến chỗ chúng ta. Người tới không có ý tốt!”
Ta đang ăn tổ yến, nghe xong lời này cũng không hề để tâm:
“Sợ gì? Giặc tới thì ta đánh, nước lên thì thuyền lên, không cần phải sợ!”
Lần này, ta muốn Thẩm Thiếu Khâm phải ngoan ngoãn giao toàn bộ khế bán mình của người hầu trong phủ cho ta.
Đến lúc đó, đám người hầu chó cậy thế chủ, gió chiều nào xoay chiều ấy từng tra tấn ta ở kiếp trước sẽ rơi vào trong tay ta.
Vừa ăn tổ yến xong, Thẩm Thiếu Khâm đã đến rồi.
Hắn đặt sổ sách qua một bên, đi tới thân mật kéo cánh tay ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-nu-thanh-mau/chuong-6.html.]
“Phu nhân đã khỏe hơn chưa? Mấy ngày qua ta biết ngươi giận dỗi, ta cũng không được sống yên ổn.”
“Nhưng ta sợ ngươi còn tức giận nên không dám đến đây.”
“Phu nhân, ta vì ngươi mà tương tư thành bệnh, hôm nay thực sự không thể chịu nổi nên mới đường đột đến thăm phu nhân. Nếu ngươi còn giận thì cứ đánh ta mắng ta, đừng không để ý đến ta.”
Đôi mắt hắn thâm tình nhìn ta.
Ta suýt chút nữa phun hết tổ yến trong mồm ra.
Tên s.ú.c sinh này!
Hắn nói tào lao cái gì vậy!
Muốn tiền thì nói thẳng luôn đi, còn không biết xấu hổ mà nói nhớ ta!
Nhưng trên mặt ta lại lộ ra vẻ cảm động:
“Có thể nghe được lời này của ngài là ta đã thấy đủ rồi.”
Thẩm Thiếu Khâm tiếp tục nịnh nọt:
“Phu nhân, Hầu phủ vẫn cần ngươi làm nữ chủ nhân. Không có ngươi đứng ra lo liệu, mọi việc trong nhà đều hỗn loạn hết cả.”
Ta che mặt khổ sở nói:
“Việc này ta không làm được. Đám người hầu trong phủ thực sự không chịu nghe lời ta nói, đến lúc đó Hầu gia lại phải trách phạt ta.”
Cuối cùng Thẩm Thiếu Khâm đành thỏa hiệp, sai người đưa toàn bộ khế bán mình của kẻ hầu người hạ trong phủ đến chỗ ta.
Vốn dĩ hắn còn muốn cho Thẩm Tuyết Nhạn nắm giữ khế bán mình.
Nhưng ta đã nói rõ, không có khế bán mình thì ai cũng dám trèo lên đầu ta.
Có khế bán mình nên mọi việc dễ dàng hơn nhiều, kẻ nào không nghe lời thì cứ việc bán đi.
Ta bán một lèo hết tám người để giec gà dọa khỉ, sau đó một đám người hầu đều học được cách ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của ta.