Kế Mẫu Mẫn Hợp - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-12-05 14:59:19
Lượt xem: 5,993
8
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của thẩm thẩm, tổ mẫu tất nhiên hiểu ra sự việc.
Bà chống gậy đập mạnh xuống đất, giọng nói nghiêm khắc:
“Nhị phòng, lòng tham của ngươi ta không phải không biết. Nể tình việc quản gia khó khăn, ta vốn không muốn truy cứu.”
“Nhưng không ngờ ngươi không chỉ tham lam, mà còn đầy mưu mô tính toán, làm việc bẩn thỉu.”
“Với tác phong như vậy, làm sao có thể dạy bảo tốt con cái?”
“Từ hôm nay, Thế Văn và Thế An sẽ do ta nuôi dạy, ngươi đóng cửa tự suy xét!”
Lão thái thái đã trải qua bao sóng gió đời người, làm sao không nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của thẩm thẩm, chỉ là mắt nhắm mắt mở vì muốn gia đình yên ổn.
Nhưng lần này, sau nhiều lần bà ta tính toán, còn dùng cả đường ca làm vật hy sinh, chuyện giáo dưỡng con cái rốt cuộc đã chạm vào điều kiêng kỵ của tổ mẫu.
Thẩm thẩm không ngờ, mọi chuyện lại xoay chuyển chỉ trong chốc lát.
Bà ta quỳ sụp xuống đất, nước mắt lã chã:
“Mẫu thân, con dâu biết sai rồi, xin người đừng chia cách con và các con. Chúng còn nhỏ, không thể rời xa thân mẫu được!”
Đường ca và đường muội cũng nép vào bà ta khóc lóc, như thể tổ mẫu là kẻ ác độc chia rẽ mẫu tử bọn họ.
Lão thái thái giận đến thở dốc, suýt chút nữa ngất đi.
Kế mẫu vội vã vỗ lưng, cho bà uống thuốc, phải một lúc lâu mới khiến bà bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, phụ thân và nhị thúc bước vào.
Sau khi nghe rõ sự tình, nhị thúc vén áo, quỳ rạp xuống đất:
“Mẫu thân, Thư thị có lỗi, người trách phạt nàng, con không dám nói gì.
“Nhưng nàng và con là phu thê từ thuở thiếu thời. Hôm nay, dù nàng có sai, nhưng cũng là vì nghĩ cho con.
“Con vô dụng, văn không thành, võ không toại, phải nhờ đại ca nâng đỡ mới được một chức quan nhàn tản ở Trung thư. Lương bổng ít ỏi, khiến A Doanh vì sinh kế mà sinh ra tính cách hẹp hòi, nói cho cùng cũng là lỗi của con.
“Xin người vì con mà tha cho nàng lần này.”
Nói xong, ông ta cúi đầu lạy mạnh xuống đất.
Phụ thân cũng lên tiếng khuyên giải:
“Mẫu thân, hôm nay là đêm rằm, hiếm khi cả nhà đoàn tụ, người đừng tức giận.
“Chi bằng phạt nhị đệ đi thắp thêm mấy ngọn đèn ở hành lang, không cho ai giúp, được không ạ?”
Sắc mặt tổ mẫu dịu đi:
“Vẫn là con biết cách tránh nặng tìm nhẹ.”
Xem như chuyện này tạm khép lại.
9
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-mau-man-hop/phan-5.html.]
Sau bữa cơm đoàn viên, tổ mẫu vì mệt mỏi nên quay về phòng nghỉ ngơi.
Chúng ta, mấy đứa trẻ, thì chạy nhảy vui đùa ngoài hành lang.
Nhị thúc cùng thẩm thẩm tiến đến trước mặt phụ thân và kế mẫu, cúi người tạ lỗi:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“A Doanh hồ đồ, gây ra những chuyện này, may mà chưa đến mức nghiêm trọng. Mong đại ca, đại tẩu lượng thứ.”
Phụ thân tất nhiên không trách cứ.
Kế mẫu cũng không truy cứu thêm.
Vài người cùng nhau ngắm trăng trong sân, vừa uống rượu vừa trò chuyện, tiếng cười rộn ràng vang khắp cả nhà.
Rượu vào lời ra, nhị thúc dần lộ vẻ u sầu, kéo tay phụ thân, khóc nói:
“Đại ca, mẫu thân đối với đệ chưa bao giờ thân thiết như với huynh. Trong lòng đệ thật khổ sở, không biết phải làm cách nào để bà có thể vui lên, nhìn đệ thêm một lần.”
Thấy nhị thúc thất thố vì rượu, kế mẫu lấy cớ chăm sóc chúng ta mà rời bàn trước.
Đêm hôm đó, phụ thân về phòng rất muộn.
Ngày hôm sau, ông bỗng đề nghị kế mẫu chủ động giao lại quyền quản gia.
Kế mẫu không khỏi ngạc nhiên.
Phụ thân đặt bát đũa xuống, từ tốn kể lại chuyện cũ năm xưa.
Hóa ra, nhị thúc từng bị lạc từ nhỏ, đến năm mười lăm tuổi mới được tìm thấy. Gia đình nuôi dưỡng ông nghèo khó, dù được đi học nhưng khai trí muộn, không thi đỗ công danh.
Hầu phủ từng mời cả võ phu tử về dạy ông, nhưng vì tuổi đã lớn, học võ cũng chỉ để rèn luyện sức khỏe, muốn như phụ thân ra trận lập công, quả thực là không thể.
Thêm nữa, ông lớn lên ở quê, sau khi được nhận về, thường bị đám công tử kinh thành khinh khi, chế giễu rằng áo gấm cũng không che nổi vẻ nghèo túng.
Chính vì thế, trong lòng mọi người trong nhà đều mang cảm giác áy náy đối với ông, đặc biệt là phụ thân. Ông tự trách mình vì năm đó tại hội đèn không nắm c.h.ặ.t t.a.y đệ đệ.
“Mẫu thân cảm thấy mắc nợ nhị đệ, nhưng vì đệ ấy không lớn lên bên cạnh, càng muốn bù đắp lại càng không biết phải làm sao.”
Nếu không phải vậy, tổ mẫu sẽ không dễ dàng chấp nhận một người con dâu xuất thân kém cỏi như thẩm thẩm.
Thẩm vốn là hàng xóm của nghĩa phụ nghĩa mẫu nhị thúc, khi được nhận về thì hai người đã thành thân.
Dù không được môn đăng hộ đối, nhưng nhị thúc thích, tổ mẫu cũng đành đồng ý.
Nếu là nhà bình thường, chắc chắn đã nghĩ đến việc giáng bà ta làm thiếp, hoặc không thì sẽ chọn cho nhị thúc một người thê tử khác môn đăng hộ đối để làm chính thất.
Nhưng tổ mẫu chưa từng nhắc đến chuyện đó, thậm chí còn tận tình dạy thẩm xử lý việc trong nhà.
Chỉ tiếc, thẩm thẩm tính tình kiêu căng, chuyện gì cũng muốn tranh trước, lại coi tiền bạc quá nặng, nhiều lần cắt xén tiền công của hạ nhân, gây ra không ít chuyện ồn ào.
Vì muốn bù đắp cho gia đình mình, bà ta thường xuyên tìm cách lấy trộm tiền từ phủ về tiếp tế cho mẫu gia.
Cách hành xử nhỏ nhen này cuối cùng cũng khiến tổ mẫu không vừa lòng.
Những mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu cũng khiến nhị thúc càng thêm khó xử.
“Đệ ấy đối với mẫu thân kính trọng thì thừa, mà gần gũi thì thiếu. Lại vì một lòng bảo vệ thê tử, khiến mẫu thân bất mãn, khoảng cách giữa họ càng khó xóa bỏ.”