Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Cũ - 7,8,9: Muốn ngủ cùng tôi à?
Cập nhật lúc: 2025-01-04 13:18:01
Lượt xem: 622
7.
Lúc này điện thoại tôi rung lên, là tin nhắn của người hướng dẫn, yêu cầu tôi đến văn phòng giúp một tay.
"Tôi phải ra ngoài, anh ở nhà đừng đi đâu nhé." Tôi thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra đi.
"Không!" Thẩm Tinh Lâm ngay lập tức buồn bã, nắm chặt góc áo tôi không chịu buông, mắt lộ vẻ đáng thương: “Vợ ơi, em có thể mang theo anh không?"
"Không được." Tôi không khách khí vỗ tay anh ra, cầm máy tính rồi mở cửa: “Buổi trưa tự làm cơm, đừng tìm tôi nếu không có việc."
Phía sau, có một giọng nói uất ức vang lên: "Ôi…"
Tại văn phòng.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Người hướng dẫn không có ở đó, nhưng để lại một đống công việc cho tôi, nhìn thôi đã thấy mệt mỏi.
Tôi vừa ngồi xuống chuẩn bị làm việc thì có một cuộc gọi đến. Tưởng là của người hướng dẫn, không nhìn cũng bắt máy ngay: “Alo?"
"Vợ ơi." Giọng Thẩm Tinh Lâm.
Tôi nhíu mày: “Có chuyện gì?"
"Nhớ em quá."
"…” Tôi đặt điện thoại xuống, tay nắm chặt phím tắt: “Nói rồi mà, không có việc gì thì đừng tìm tôi!"
Sau khi tắt máy, tôi chuẩn bị tập trung làm việc. Nhưng chưa kịp tháo nắp bút, điện thoại lại reo lên.
Tôi bực bội bắt máy.
"Vợ ơi, có chuyện!" Lần này Thẩm Tinh Lâm vội vã lên tiếng, giọng điệu uất ức: “Bụng anh đói rồi."
"Trong tủ lạnh có đồ, tự làm đi." Tôi nói.
"Không biết làm."
"Vậy gọi đồ ăn đi."
"Cũng không biết."
Tôi hít một hơi thật sâu: “Được rồi, tôi sẽ gọi. Tôi bận, đừng làm phiền tôi về mấy chuyện nhỏ này."
Chưa kịp nghe anh nói gì tôi đã cúp máy. Cảm thấy rất bực mình, tôi xoa trán, cầm bút viết.
Thực sự luôn, mười phút rồi mà chẳng làm xong việc gì, sao tôi không nhận ra anh ta lại quấn người như vậy?
Khi ngòi bút chuẩn bị rơi xuống giấy, điện thoại lại reo lên như thể thúc giục.
Tôi suýt chút nữa thì tức giận đập bàn.
Điện thoại reo liên tục một phút, tôi nghiến răng nghiến lợi nhấc máy:Thẩm! Tinh! Lâm!"
Giọng đàn ông trầm thấp ở đầu dây bên kia, thở nhẹ: “Vợ ơi, lần này là chuyện quan trọng!"
Mạch m.á.u trên trán tôi giật thình thịch, nghiến răng nói: “Nói đi! Nếu là chuyện quan trọng thì nói mau!"
"Đừng mắng em nữa, vợ ơi: “Thẩm Tinh Lâm rên rỉ: “Ngực anh đau."
Tôi: "?"
Anh tiếp tục thận trọng bổ sung: “Có thể là vì n.g.ự.c căng, em về xem giúp anh được không?"
Tôi: "???"
Nếu không phải tôi có ý chí mạnh mẽ, chắc đã mắng anh ta ngay tại chỗ rồi.
"Anh đúng là đồ hâm, Thẩm Tinh Lâm, anh là đàn ông mà n.g.ự.c cũng căng?” Tôi không thể chịu đựng được nữa, quát lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-theo-duoi-vo-cu/789-muon-ngu-cung-toi-a.html.]
"Thật mà, n.g.ự.c đau lắm: “Thẩm Tinh Lâm tỏ ra tủi thân: “Em xem, đau lắm!"
Đúng lúc anh nói câu đó, tôi nhận được một tin nhắn có hình ảnh. Đó là một bức ảnh.
Trong ảnh, Thẩm Tinh Lâm cúi đầu cắn lấy gấu áo phông, lộ ra cơ bụng, xương quai xanh cùng quai hàm tinh tế. Tay anh siết chặt lấy cơ n.g.ự.c rắn rỏi, môi khẽ mím, biểu cảm khuôn mặt mang nhăn nhó đau đớn.
Tôi lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch, tay run đến nỗi suýt làm rơi điện thoại.
Đây là thứ tôi không mất tiền mà vẫn có thể nhìn thấy?
Không biết n.g.ự.c có đau không, nhưng tôi thấy cơ n.g.ự.c anh ta còn to hơn cả của tôi.
Trong điện thoại, vẫn vọng lên giọng cầu xin như một chú cún tội nghiệp: “Đau quá, uhhh em ơi, đau quá! Vợ ơi, anh muốn sinh con cho em, em có thể về với anh không…"
Tôi hít một hơi thật sâu, niệm trong đầu "Sắc tức thị không, không tức thị sắc", rồi nhanh chóng chặn số anh ta.
8.
Tối về nhà.
Mở cửa, chưa kịp vào nhà đã cảm nhận được trong không khí một làn sóng u oán.
Ngẩng mắt lên nhìn, quả đúng như tôi nghĩ, Thẩm Tinh Lâm mặt mày cau có co ro ở góc sofa, tỏ vẻ tủi thân giơ điện thoại lên chạy về phía tôi: “Vợ ơi, sao em không bắt máy?"
Tôi vừa định trả lời anh vì tôi đã chặn anh ta thì thấy anh ta đột nhiên ném chiếc điện thoại xuống đất.
"Tôi hiểu rồi, chắc chắn là chiếc điện thoại này đã nuốt hết những cuộc gọi vợ tôi gọi cho tôi, khiến tôi không nhận được!"
Anh ta giẫm vài cái lên điện thoại như để xả giận: “Đều là lỗi của chiếc điện thoại xấu này, vợ tôi là người yêu tôi và con nhất, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc gọi của tôi đâu!"
Tôi: "...”
Anh ta vui vẻ nhận túi xách trong tay tôi, mắt sáng lên, ngoan ngoãn hỏi: “Đúng không, vợ?"
Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của anh ta, tôi hơi cảm thấy có lỗi, quay mặt đi, lén lút gỡ Thẩm Tinh Lâm ra khỏi danh sách đen.
9.
Ăn tối xong thì đi ngủ.
Thẩm Tinh Lâm rất tự giác trèo lên giường tôi.
Cánh tay dài cùng đôi chân dài của anh cuộn tròn trên chiếc giường đơn nhỏ bé của tôi khiến tôi vô cùng khó chịu. Nhưng người đàn ông hoàn toàn không để tâm, dáng vẻ hưng phấn vỗ vỗ vào chỗ trống ít ỏi bên cạnh.
“Vợ ơi, lên đây, chúng ta đi ngủ?”
Tôi không chút khách sáo đá anh ta lẫn chăn cùng xuống khỏi giường.
Thẩm Tinh Lâm ngơ ngác ngồi xuống thảm.
"Đi ngủ trên ghế sofa đi." Tôi chỉ tay ra ngoài.
Thẩm Tinh Lâm không vui. Anh ta ôm bụng, môi mím lại, ánh mắt đầy tủi thân và kiên quyết nhìn tôi: “Không muốn! Tôi đang mang thai, không thể ngủ trên ghế sofa."
Tôi khoanh tay nhìn anh ta: “Vậy tôi ngủ sao?"
"Không được!" Thẩm Tinh Lâm vẫn không vui, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Người mang thai ban đêm dễ gặp ác mộng, nhất định phải có vợ ở bên mới ngủ ngon!"
Tôi lắc đầu, híp mắt nhìn anh ta một lúc rồi đột nhiên cười khẽ, cúi xuống cắn tai anh.
"Muốn ngủ cùng tôi à?" Tôi kéo áo sơ mi anh lên, ngón tay vẽ vòng trên cơ bụng anh, cười khẽ nói: “Không sợ tối nay tôi làm gì với anh, hại con của chúng ta sao?"
Thẩm Tinh Lâm: "!!!"
Anh ta lập tức đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa sợ hãi nhìn tôi một cái, ôm chăn chạy vội ra ngủ trên ghế sofa.
Tôi nhìn bóng lưng anh ta chạy trối chết, cười đến mức không thể thẳng lưng.