Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kế Hoạch Loại Bỏ Chị Gái Trà Xanh - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-12-23 15:19:33
Lượt xem: 9,214

Ba tôi có lẽ là người tỉnh táo nhất trong nhà. Mặc dù không thể nói rằng ông hoàn toàn không có tình cảm với Lâm Thi Nhụy – người ông đã nuôi 17 năm, nhưng rõ ràng ông hài lòng hơn với đứa con gái ruột giống ông như đúc.

 

Sau khi tôi được ba khen ngợi lần nữa nhờ thành tích xuất sắc, Lâm Thi Nhụy không thể ngồi yên.

 

Cô ta chặn tôi ở cầu thang, mắt đỏ hoe, hỏi: "Lâm Đồng Đồng, có phải cô đã nói gì với mẹ không? Tại sao dạo này mẹ không thèm để ý đến tôi nữa?"

 

Tôi làm vẻ ngây thơ, đáp: "Tôi là con ruột của mẹ, còn cô chỉ là kẻ giả mạo. Giờ tôi đã quay về, cô bị lạnh nhạt chẳng phải là điều hiển nhiên sao?"

 

Đồng tử của Lâm Thi Nhụy co rút lại, cô ta kinh ngạc thốt lên: "Hóa ra cô đã biết từ lâu rồi?"

 

Tôi mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.

 

Lâm Thi Nhụy nghiến răng, ánh mắt đầy thù hận nhìn tôi, nói: "Lâm Đồng Đồng, cô đừng hòng cướp được mọi thứ của tôi! Ba, mẹ, anh trai đều là của tôi. Cô cứ đợi mà xem, rồi cô cũng sẽ bị đuổi khỏi đây!"

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nói xong, cô ta nhắm mắt, cố ý lùi lại hai bước, rồi giả vờ trượt chân ngã lăn xuống cầu thang.

 

Còn tôi, chỉ đứng đó, bình thản nhìn cô ta tự hại mình.

 

Lâm Thi Nhụy ngã xuống cầu thang, toàn thân đầy vết trầy xước, chân trái gãy xương, trông thật đáng thương.

 

Dù đau đến không nói nên lời, cô ta vẫn không quên dùng ánh mắt đầy oán trách nhìn tôi, ngầm ám chỉ tôi là kẻ gây ra tất cả.

 

Lâm Vũ Sâm lao đến, muốn tìm tôi tính sổ. Dù đã cạch mặt vì chuyện Lý Tinh Tinh, nhưng Lâm Thi Nhụy vẫn là đứa em gái mà anh ta đã yêu thương suốt hơn mười năm. Làm sao anh ta có thể đứng nhìn cô ấy bị tôi, đứa con hoang này, "bắt nạt"?

 

Kiếp trước, tôi đã nếm trải điều này quá nhiều lần, nên sớm đoán được hành động của anh ta. Tôi nhanh nhẹn né sang, núp sau lưng ba.

 

Lâm Vũ Sâm chính là con d.a.o sắc nhất trong tay Lâm Thi Nhụy, vừa tiện lợi lại không cần tự làm bẩn tay mình.

 

Tôi phủ nhận thẳng thừng: "Không phải con! Con không có đẩy chị ấy, là chị ấy tự ngã xuống."

 

Lâm Vũ Sâm giận dữ gào lên: "Em nói cái gì vậy? Làm sao Nhụy Nhụy có thể tự làm mình bị thương đến mức này? Lâm Đồng Đồng, em đúng là độc ác không ai bằng!"

 

Lâm Thi Nhụy cũng yếu ớt lên tiếng, gương mặt tái nhợt: "Chị biết em luôn ghen tị với chị, nhưng chị đã nhường tất cả mọi thứ cho em rồi. Tại sao em vẫn không thể chấp nhận chị?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-loai-bo-chi-gai-tra-xanh/chuong-6.html.]

 

Chậc, đúng là một vai diễn hay, ngoan ngoãn, biết điều, lại đầy hy sinh cao cả. Chỉ tiếc, cô ta không biết rằng diễn xuất lần này của mình hoàn toàn vô ích.

 

Tôi quay sang mẹ, làm bộ ấm ức nói: "Mẹ ơi, con thật sự không đẩy chị ấy. Mẹ không tin thì kiểm tra camera đi."

 

Nghe đến hai chữ "camera", sắc mặt vốn đã tái nhợt của Lâm Thi Nhụy lập tức trắng bệch không chút máu.

 

"Camera gì chứ?"

 

Mẹ nhìn ánh mắt bối rối của Lâm Thi Nhụy, thần sắc phức tạp, đáp: "Mẹ sợ người giúp việc mới không thật thà, nên đã lắp camera ở những khu vực chung trong nhà."

 

Sau chuyện của Lý Tinh Tinh và Lâm Vũ Sâm, dây thần kinh nhạy cảm của mẹ đã bị kích thích. Nghe theo đề xuất của tôi, bà lắp đặt camera từ sớm.

 

Kiếp trước, Lâm Thi Nhụy cũng từng giở trò tương tự. Khi đó, tiếng xấu đã đeo bám tôi khiến mọi người càng thêm ghét bỏ tôi.

 

Lần này, tôi sớm có chuẩn bị và Lâm Thi Nhụy quả nhiên không làm tôi thất vọng.

 

Camera dù ở xa, không ghi lại rõ biểu cảm trên mặt, nhưng quá trình Lâm Thi Nhụy tự lùi lại và ngã xuống cầu thang thì được quay lại rất rõ ràng.

 

Ngoài tiếng thở dồn dập của Lâm Thi Nhụy, cả căn phòng chìm vào im lặng.

 

Ánh mắt Lâm Thi Nhụy lướt qua ba mẹ, cuối cùng ôm chặt cánh tay Lâm Vũ Sâm, yếu ớt nói: "Anh ơi, anh tin em đi. Em không cố ý đâu. Em chỉ sợ quá nên mới không suy nghĩ chín chắn. Anh ơi, em đau lắm!"

 

Dù biết rõ Lâm Thi Nhụy đang biện bạch, nhưng nghe những tiếng "anh ơi" nức nở, nhìn bộ dạng đáng thương của cô ta, Lâm Vũ Sâm vẫn mềm lòng.

 

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt giận dữ nhưng không còn kiên định như trước, giở giọng trách móc: "Cho dù Nhụy Nhụy tự ngã, sao em lại không kéo Nhụy Nhụy lại? Làm sao em có thể đứng nhìn như vậy? Em thật quá lạnh lùng và vô cảm!"

 

Tôi nhìn người anh trai cùng huyết thống này, cố nén không bật cười.

 

Đúng vậy, tôi là kẻ vừa độc ác vừa lạnh lùng. Dù sao ở kiếp trước, tôi đã quá thấu hiểu rằng sự hiền lành, bao dung chẳng mang lại gì ngoài bi kịch.

 

Nếu lấy ơn báo oán, vậy khi được nhận ơn, phải lấy gì để báo đáp đây?

 

Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra khó xử, nói: "Em chỉ là quá kinh ngạc bởi những gì chị ấy vừa nói, nên không kịp phản ứng. Lúc em còn chưa làm gì thì chị ấy đã ngã xuống rồi."

Loading...