Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kế Hoạch Loại Bỏ Chị Gái Trà Xanh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-12-23 15:18:37
Lượt xem: 9,976

Mẹ tôi tức giận hét lên: "Ý của anh là chúng tôi ăn cắp đồ sao?"

 

Quản lý giữ thái độ bình tĩnh, đáp: "Xin lỗi, thưa quý cô. Nếu máy không có vấn đề, thì đây là lý giải hợp lý duy nhất. Mong cô phối hợp."

 

Ánh mắt của mọi người xung quanh bắt đầu đổ dồn về phía chúng tôi. Dưới áp lực đó, mẹ tôi đành đồng ý cho họ kiểm tra.

 

Nhân viên nữ dùng thiết bị dò quét từng người. Lâm Thi Nhụy nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hưng phấn và mong chờ, còn tôi chỉ mỉm cười đáp lại.

 

Khi cô ta còn chưa hiểu ra, việc kiểm tra trên người tôi đã kết thúc mà không có vấn đề gì. Ngược lại, thiết bị lại phát ra âm thanh chói tai khi quét đến người cô ta.

 

Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Lâm Thi Nhụy, nhân viên lấy từ trong túi xách của cô ta ra một chiếc kẹp tóc đính kim cương. Mẹ tôi cũng trợn tròn mắt nhìn cô.

 

"Không phải con! Con không có ăn cắp! Chắc chắn là có người nhét vào túi con!"

 

Cô ta vừa nói, vừa trừng mắt nhìn tôi đầy phẫn nộ, dường như cuối cùng đã hiểu nụ cười của tôi có ý gì. Cô ta biết rằng chính mình đã bị tôi chơi một vố.

 

Tôi cũng làm ra vẻ phẫn nộ, nói: "Chị con sao có thể ăn cắp được chứ! Chắc chắn là hiểu lầm thôi. Mẹ ơi, chúng ta báo cảnh sát đi. Dù camera không quay được thì vẫn có thể kiểm tra dấu vân tay mà. Chúng ta không thể để chị bị oan!"

 

Mẹ tôi cảm động xoa đầu tôi, còn sắc mặt Lâm Thi Nhụy thì trắng bệch. Cô ta biết, dù đã cố tình tránh camera, nhưng vẫn không thể xóa sạch dấu vân tay. Nếu báo cảnh sát, cô ta coi như xong đời.

 

Cuối cùng, Lâm Thi Nhụy chỉ có thể nói rằng mình thử chiếc kẹp tóc, nhưng vô tình để quên trong túi.

 

Mẹ tôi chẳng còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn thanh toán, rồi dẫn chúng tôi về nhà trong ánh mắt chỉ trỏ của mọi người.

 

Mẹ giận đến mức không ăn tối, ba tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, phải lên lầu dỗ bà.

 

Lâm Thi Nhụy không biết đã nói gì với Lâm Vũ Sâm, mà anh ta lao xuống lầu, trừng trừng chặn tôi lại.

 

"Em nói thật đi, có phải em bỏ chiếc kẹp tóc đó vào túi của Nhụy Nhụy không?"

 

Tôi không tin Lâm Thi Nhụy sẽ nói thật với Lâm Vũ Sâm, nên chẳng hề hoảng hốt chút nào.

 

"Anh nói như vậy là sao, có bằng chứng gì không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-loai-bo-chi-gai-tra-xanh/chuong-3.html.]

Lâm Vũ Sâm hừ lạnh, đáp: "Anh hiểu rõ Nhụy Nhụy, em ấy không bao giờ làm chuyện như vậy. Chắc chắn là em ăn cắp, rồi sợ bị phát hiện nên nhét vào túi của em ấy!"

 

Tôi hỏi lại: "Nếu không phải chị ấy ăn cắp, vậy tại sao chị ấy không muốn báo cảnh sát?"

 

Lâm Vũ Sâm thản nhiên trả lời: "Nhụy Nhụy vốn tốt bụng, em ấy đoán là em làm, nhưng không muốn làm lớn chuyện để em mất mặt. Mau đi nhận lỗi với ba mẹ, nếu không anh sẽ không tha cho em!"

 

Tôi lạnh lùng cười: "Được thôi, chúng ta đi ngay bây giờ đi."

 

Lâm Vũ Sâm bán tín bán nghi đi theo tôi đến phòng ba mẹ. Vừa bước vào, anh ta đã sốt ruột nói: "Ba, mẹ, hai người đừng trách Nhụy Nhụy nữa. Thực ra là Lâm Đồng Đồng ăn cắp!"

 

Ba mẹ tôi ngỡ ngàng nhìn tôi. Tôi cố nén nước mắt, nói: "Anh chị cứ khăng khăng nói là con ăn cắp. Có lẽ họ nghĩ chỉ có đứa nghèo khổ như con mới làm chuyện đó."

 

Ba tôi nghiêm mặt hỏi Lâm Vũ Sâm: "Là Nhụy Nhụy nói với con rằng Đồng Đồng ăn cắp sao?"

 

Lâm Vũ Sâm tức giận, định lao tới đánh tôi. Tôi vội nép sau lưng mẹ, khiến bà tức giận, lập tức bảo ba đi gọi Lâm Thi Nhụy đến.

 

Lâm Thi Nhụy bước vào với đôi mắt đỏ hoe, chắc định dùng chiêu "bán thảm" (giả vờ tội nghiệp). Nhưng cô ấy không ngờ rằng vừa bước vào đã bị mẹ mắng té tát.

 

Cô ta ấm ức khóc, nói: "Anh trai hỏi con, con chỉ nói là lúc nào cũng đi cùng em gái, sau đó không hiểu sao cái kẹp tóc lại ở trong túi con. Có lẽ anh đã hiểu lầm ý con."

 

Cách nói này đúng là rất khéo léo, chơi chiêu "vừa đ.ấ.m vừa xoa" cực kỳ tinh vi. Còn Lâm Vũ Sâm là kẻ đầu óc đơn giản, bị cô ta lợi dụng mà vẫn vui vẻ làm trâu ngựa.

 

Quả nhiên, cuối cùng anh ta thừa nhận mình hiểu nhầm, không liên quan đến Lâm Thi Nhụy. Sau đó, dù rất không tình nguyện, anh ta vẫn phải xin lỗi tôi.

 

Ba mẹ dỗ dành tôi một hồi rồi bảo mọi người về phòng ngủ, mai còn đi học.

 

Trước khi đi, Lâm Vũ Sâm trừng mắt nhìn tôi đầy hằn học. Nhưng tôi chẳng buồn để ý, thậm chí không thèm nhìn lại.

 

Sáng hôm sau, ba đích thân đưa tôi đến trường.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Giáo viên chủ nhiệm là một thầy trung niên hơi mập, gương mặt hiền từ, nhưng không phải chủ nhiệm lớp 12A7 vào kiếp trước của tôi.

 

Kiếp trước, ba không để tâm đến tôi, nên tôi bị phân ngẫu nhiên vào lớp 12A7. Lần này lại chứng minh rằng "trẻ biết khóc thì mới có kẹo".

 

Loading...