Kế Hoạch Loại Bỏ Chị Gái Trà Xanh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-23 15:18:19
Lượt xem: 11,796
Bác Trương giúp việc làm một bàn đầy thức ăn, tôi ăn rất vui vẻ, còn Lâm Thi Nhụy thì chẳng buồn động đũa.
Phòng của tôi được sắp xếp ngay cạnh phòng của Lâm Thi Nhụy, tuy nhỏ hơn một chút, nhưng so với phòng giúp việc ở kiếp trước thì tốt hơn rất nhiều rồi.
Tôi vừa tắm xong, chưa kịp lau khô tóc đã nghe tiếng mẹ gõ cửa phòng bên cạnh. Không cần nghĩ cũng biết bà đang đến an ủi cô con gái cưng của mình.
Trong lòng tôi hoàn toàn bình thản, tiếp tục chăm chú làm bài tập.
Không lâu sau, Lâm Thi Nhụy gõ cửa phòng tôi một cách lấy lệ, sau đó bước vào không cần đợi tôi trả lời.
Cô ấy làm ra vẻ chị cả, hỏi tôi với giọng giả lả: "Đồng Đồng, mẹ vừa mang cho chị một bát sủi cảo nhân thì là. Em có muốn ăn cùng chị không?"
Cô ấy cố ý nhấn mạnh hai chữ "một bát", chắc muốn khiến tôi ghen tị rồi nói mấy lời khó nghe để mẹ đứng ngoài cửa nghe thấy.
Nhưng tôi chỉ bình thản đáp: "Không cần đâu, em bị dị ứng với thì là. Chị ăn đi."
Mẹ tôi ngạc nhiên bước vào, hỏi: "Con cũng bị dị ứng với thì là sao?"
Tôi gật đầu: "Con bị từ nhỏ rồi. Bác sĩ nói có thể là do di truyền."
Bà lẩm bẩm: "Đúng, đúng rồi. Mẹ cũng bị dị ứng với thì là. Nhưng Nhụy Nhụy lại rất thích ăn sủi cảo nhân thì là."
Sắc mặt Lâm Thi Nhụy thay đổi ngay lập tức. Nhìn thấy ánh mắt mẹ tôi thoáng chốc trở nên khác lạ, cô ấy bắt đầu hoảng loạn.
Bát sủi cảo này khiến cô ấy cảm thấy mình được mẹ ưu ái hơn, vì vậy mới đến khoe khoang trước mặt tôi. Nhưng ai ngờ, cô ấy lại tự làm lộ sơ hở.
Cô vội vàng nói: "Mẹ, chúng ta đi thôi, đừng làm phiền em học nữa."
Nhưng mẹ tôi, sau khi vừa cảm thấy gần gũi hơn với tôi, lại bước tới bàn học, nhìn bộ đề tôi đang làm, ngạc nhiên hỏi: "Sao con lại làm đề của học sinh lớp 12 vậy?"
Tôi và Lâm Thi Nhụy đều 17 tuổi, nhưng cô ấy hiện tại mới học lớp 11.
Tôi bình tĩnh trả lời: "Vì vấn đề hộ khẩu nên con đi học muộn một năm. Sau đó con nhảy cóc hai lớp, nên bây giờ đang học lớp 12."
Ngay cả việc tôi học lớp mấy, mẹ cũng không hề biết, đủ thấy trước đây bà chưa từng có ý định tìm hiểu gì về tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-loai-bo-chi-gai-tra-xanh/chuong-2.html.]
Lâm Thi Nhụy không giấu nổi vẻ ghen tị, nói: "Trước đây em học ở trường cấp 3 Số 17. Trường đó sao có thể so với Nhất Trung được. Bây giờ chuyển sang đây, cẩn thận không theo kịp đấy."
Mẹ tôi lại cười, nói: "Không đâu. Ba con hồi trước cũng là học bá nhảy liền hai lớp. Đồng Đồng giống ba."
Sắc mặt của Lâm Thi Nhụy lập tức biến dạng. Tôi giả vờ không nhìn thấy, làm ra vẻ lúng túng, nói: "Con không phải học bá gì đâu. Chỉ là điều kiện không tốt, phải cố gắng để tiết kiệm học phí thôi."
Lúc này mẹ tôi mới chú ý đến chiếc cặp sách đã bạc màu của tôi, chỗ dây kéo còn có dấu vết vá víu. Nó hoàn toàn không phù hợp với căn phòng tinh tế này.
Dù ba tôi đã chuẩn bị cho tôi một số quần áo mới, nhưng ông không chu đáo đến mức chuẩn bị thêm cặp sách. Có lẽ ông cũng không ngờ ngay cả một chiếc cặp tử tế tôi cũng không có.
Lâm Thi Nhụy vội nói: "Chị còn một chiếc cặp mới do anh trai tặng. Để chị đưa cho em dùng nhé, em sẽ không chê chứ?"
Đúng là cái kiểu "trà xanh", mở miệng câu nào là câu đó khiến người khác khó chịu.
Kiếp trước, tôi thua dưới tay cô ấy cũng không oan. Nhưng hiện tại, mấy trò này chẳng khiến tôi bận tâm nữa.
Tôi làm ra vẻ vừa mong đợi, vừa lưỡng lự, đáp: "Nhưng nếu anh trai biết, chắc sẽ không vui đâu. Dù gì anh ấy cũng tặng riêng cho chị mà."
Mẹ tôi không nhịn được, lên tiếng: "Nhụy Nhụy, đã là món quà Tiểu Sâm tặng thì con cứ giữ lại. Ngày mai mẹ sẽ đưa Đồng Đồng đi mua cái mới."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Sắc mặt của Lâm Thi Nhụy khó coi đến mức không thể che giấu được.
Hôm sau, khi tôi ra ngoài, quả nhiên Lâm Thi Nhụy cũng đi theo. Sau khi rời cửa hàng văn phòng phẩm, mẹ tôi lại quay người bước vào một tiệm trang sức. Mấy nhân viên trong tiệm lập tức chạy tới tiếp đón.
Lâm Thi Nhụy giả vờ thân mật, khoác tay tôi, kéo tôi đi dạo khắp nơi, cuối cùng lại nói không thấy món nào vừa ý nên chẳng mua thứ gì.
Khó khăn lắm mới đợi mẹ mua xong và thanh toán, khi chúng tôi bước ra cửa, chuông báo động ở cửa hàng bất ngờ vang lên.
"Rất xin lỗi, thưa quý cô, có thể dây chuyền vừa rồi quên chưa khử từ."
Nhân viên cửa hàng lấy chiếc dây chuyền qua máy kiểm tra một lần nữa, nhưng khi chúng tôi đi qua cửa lần thứ hai, chuông báo vẫn tiếp tục vang lên. Trong thời gian đó, các khách hàng khác ra vào đều không gặp vấn đề gì.
Quản lý tiệm trang sức bước ra, lịch sự nói rằng có thể chúng tôi còn mang theo món hàng chưa thanh toán, mong chúng tôi đồng ý để họ kiểm tra.
Dù lời lẽ nghe rất khách sáo, nhưng ý tứ nghi ngờ thì không thể che giấu.