Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kế Hoạch Loại Bỏ Chị Gái Trà Xanh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-12-23 15:17:58
Lượt xem: 2,143

Sau khi tôi được đưa về nhà họ Lâm, họ không nỡ rời xa cô thiên kim giả, liền bịa ra một câu chuyện hoang đường rằng: năm đó, họ thực ra là sinh đôi.

 

Đúng vậy, tôi và Lâm Thi Nhụy trở thành một cặp "song sinh" không cùng ba, không cùng mẹ.

 

Chúng tôi sinh ra cùng lúc, cùng một phòng sinh.

 

Mẹ cô ta thẳng tay ném tôi vào thùng rác, còn ba mẹ tôi lại nâng niu cô ta như báu vật.

 

Khi tôi mặc bộ đồ cũ kỹ, không vừa người, được tài xế đưa về nhà, những người được gọi là ba mẹ và anh trai tôi đều đứng phía sau Lâm Thi Nhụy, ra sức che chở cho cô ấy.

 

Trong mắt họ, tôi chẳng khác nào một kẻ xâm nhập bất hợp pháp.

 

Họ là người đưa tôi về, nhưng lại trách tôi phá hỏng gia đình "hạnh phúc" của họ.

 

Tại nhà họ Lâm, tôi hoàn toàn đơn độc, cuối cùng bị Lâm Thi Nhụy đẩy vào đường cùng.

 

Kiếp trước, tôi từng quỳ xuống cầu xin ba mẹ hãy cứu lấy bà nội tôi, nhưng Lâm Thi Nhụy dùng lời lẽ độc ác chia rẽ, khiến tôi bị dồn ép đến mức phải đi vay nặng lãi.

 

Nhưng cô ta vẫn chưa dừng lại. Cô ta tung những tấm ảnh nhục nhã của tôi lên mạng, khiến chúng lan truyền khắp nơi.

 

Cuối cùng, trên đường đến gặp bà nội lần cuối, tôi bị chính mẹ ruột của cô ta lái xe đ.â.m chết.

 

Kiếp này, tôi không còn trông mong gì ở nhà họ Lâm nữa, nhưng những gì Lâm Thi Nhụy nợ tôi, từng món một, tôi sẽ bắt cô ta trả đủ.

 

Khi tài xế đến đón, tôi chẳng thèm mở cửa. Rất nhanh sau đó, điện thoại reo lên, nhưng tôi phớt lờ, đợi làm xong một bộ đề mới bắt máy.

 

Đầu dây bên kia là giọng nói của ba ruột tôi.

 

Ông vừa tự giới thiệu được một câu, tôi đã lạnh lùng ngắt lời: "Tôi là đứa trẻ được bà nội nhặt từ thùng rác về. Tôi không có ba mẹ."

 

Ông ấy còn muốn giải thích gì đó, nhưng tôi đã dứt khoát ngắt máy, chặn số của ông ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-loai-bo-chi-gai-tra-xanh/chuong-1.html.]

Không còn cách nào khác, ông ấy đành phải tự mình đến đón tôi về nhà họ Lâm.

 

Để khiến tôi tin rằng mình không phải đứa trẻ bị bỏ rơi, họ còn tổ chức hẳn một bữa tiệc chào mừng.

 

Ở kiếp trước, họ đâu thèm làm vậy. Quả nhiên, trẻ con biết khóc thì mới có kẹo ăn.

 

Vừa bước vào nhà, Lâm Thi Nhụy đã vội vã chạy đến, nhiệt tình ôm tôi một cách giả tạo, cười nói: "Chào em, lần đầu gặp mặt, chị là Lâm Thi Nhụy, là chị gái của em."

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhìn xem, trên đời đúng là có kiểu người không biết xấu hổ đến vậy. Cướp tổ ấm của người khác, rồi lại thản nhiên làm như chẳng có gì xảy ra.

 

Tôi giả vờ tò mò hỏi Lâm Thi Nhụy: "Chúng ta thực sự là chị em sinh đôi sao? Nhưng tại sao lại chẳng giống nhau chút nào?"

 

Mẹ tôi sợ Lâm Thi Nhụy suy nghĩ nhiều, liền vội vàng nói: "Hai đứa là sinh đôi khác trứng, nên không giống nhau cũng là chuyện bình thường."

 

Tôi nhìn họ thêm một lượt, rồi hỏi tiếp: "Nhưng con giống ba, còn cô ấy thì chẳng giống ai trong nhà. Tại sao vậy ạ?"

 

Sắc mặt mẹ tôi thoáng cứng lại, không nói nên lời. Lâm Thi Nhụy không có chút quan hệ m.á.u mủ nào với họ, giống mới là lạ.

 

Nhưng anh trai tôi, Lâm Vũ Sâm, là một người cuồng em gái và chỉ cuồng một mình Lâm Thi Nhụy. Thấy cô ấy lúng túng, anh ta liền lớn tiếng quát tôi với giọng không mấy thiện cảm: "Lâm Đồng Đồng, em định làm loạn đến bao giờ? Vừa về nhà đã gây chuyện như vậy à!"

 

Mắt tôi rưng rưng, quay sang hỏi ba: "Chẳng phải ba nói anh trai sẽ rất thích con sao?" Diễn xuất thôi mà, ai mà không biết làm.

 

Lâm Vũ Sâm cười lạnh: "Em nghĩ nhiều quá rồi. Trong mắt anh, Nhụy Nhụy mới là em gái duy nhất. Tốt nhất là em nên biết điều!"

 

Anh ta nói như thể mình đại diện cho chính nghĩa, ngẩng cao đầu mà không để ý đến tiếng quát của ba. Tôi lại quay sang hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ cũng nghĩ như vậy sao?"

 

Mẹ tôi lúng túng nói: "Làm gì có chuyện đó, con và Nhụy Nhụy đều là con gái của mẹ."

 

Thật đúng là một người mẹ nhân từ và rộng lượng, đến cả con gái của kẻ đã vứt bỏ con ruột của mình cũng có thể yêu thương như con ruột.

 

Tôi xúc động ôm chầm lấy mẹ, giả vờ không nhận ra sự cứng đờ trong vòng tay bà. Quả nhiên, tôi nhìn thấy ánh mắt Lâm Thi Nhụy đầy vẻ hoảng loạn và căm ghét.

 

Đừng vội, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.

Loading...