Kế hoạch lâu dài - 7
Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:31:54
Lượt xem: 122
28
Một đêm không ngủ. Tôi lại run tay châm một điếu thuốc.
Tôi rõ ràng là đi đòi nợ, sao lại ngủ cùng nhau. Mỗi lần nhìn thấy Phó Thời, luôn có xuất hiện quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát được. Quan trọng nhất là tôi vẫn chưa biết tại sao.
Tỉnh táo vài ngày, tôi quyết định đi tìm Bạch Kỳ Ngữ hỏi rõ ràng.
Bạch Kỳ Ngữ hiển nhiên có chút kinh ngạc, cô ấy sửng sốt: “Tôi tưởng Phó Thời sẽ nói cho cậu biết, cậu ấy không nói sao? Vậy hai người đã làm gì?”
“Làm...”
Chuyện không thể miêu tả. Điều này có thể nói sao? Điều này hiển nhiên không thể.
Tôi rũ mắt: “Đánh cậu ta.”
“Vậy sao,” Bạch Kỳ Ngữ cười.
Bạch Kỳ Ngữ cũng giống Phó Thời, là người rất trượng nghĩa. Năm đó Phó Thời bị đưa về quê học, Bạch Kỳ Ngữ không nói một lời mà đi theo. Cô nói, rằng Phó Thời giống như em trai cô vậy.
Một năm trước trong đêm tuyết lớn, Phó Thời gọi điện thoại cho cô. Giọng cậu ta hiếm khi có chút bất ổn, cậu ta nói, cậu ta nhìn thấy Lâm Dạng. Giữa đám đông, quay lưng cậu hoảng loạn bỏ chạy.
Lâm Dạng thiếu tiền. Công ty khởi nghiệp thất bại. Còn phải trả nợ nợ một khoản lớn thay cha.
Phó Thời nói, khi đó Lâm Dạng giống như bị đập nát xương cốt, bị hung hăng ấn vào vũng bùn không bò lên được.
Phó Thời không nghi ngờ, vì trả tiền, Lâm Dạng sẽ chủ động đi nhận chuyện nguy hiểm có thù lao cao.
Phó Thời không chỉ một lần muốn ra tay. Nhưng Lâm Dạng tựa hồ đang cố ý trốn tránh cậu ta.
“Vậy là Phó Thời tìm tôi diễn cảnh này.”
“Năm ngàn vạn, không phải là một con số nhỏ. Có thể giúp cậu trả nợ, còn có thể giúp công ty sắp phá sản của cậu vận hành trở lại. Cậu sẽ không nỡ buông tay.”
“Nhưng mà tôi vẫn không hiểu.” Bạch Kỳ Ngữ nghiêng đầu nhìn tôi: “Sao cậu lại trốn Phó Thời như thế?”
29
Tại sao lại trốn. Tôi cũng đang tự hỏi mình.
Dường như đây là hành động vô thức, không muốn Phó Thời nhìn thấy bộ dạng này của mình, cũng không muốn dính dáng đến Phó Thời nữa.
Người như Phó Thời, trời sinh nên đi con đường khác với tôi.
Nhưng tôi vẫn ôm hy vọng có thể liên lạc được với Phó Thời để nhận được năm ngàn vạn. Không ngờ năm ngàn vạn này là do Phó Thời ở phía sau tôi, cầm hai tay đưa tới.
30
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ra khỏi quán cà phê, tôi đi thẳng đến công ty Phó Thời.
Tôi nghĩ, Phó Thời thật cmn là một tên khốn kiếp. Cậu ta hơi ngoắc ngoắc ngón tay là tôi có thể mắc câu. Trước đây vậy, hiện tại cũng vậy, người thụ động luôn là tôi.
Cho nên lần này, tôi chủ động. Tôi nắm cằm Phó Thời, mạnh mẽ hôn xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-lau-dai/7.html.]
Phó Thời hơi mở to hai mắt, có chút bất ngờ. Sau đó, tôi nghe được cậu ta cười rất nhẹ một tiếng.
“Cười cái gì,” Tôi nghiêm mặt, hạ quyết tâm phải lấy lại chút thể diện: “Mỗi lần đều cmn là cậu mở đầu. Lần này cũng nên đến phiên tôi.”
“Có thể.” Trong mắt Phó Thời đều là ý cười: “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn.”
31
Đôi khi những lời nói từ miệng đàn ông giống như xì hơi. Giống như Phó Thời. Ngoài miệng nói đều theo tôi. Nhưng một giây sau, đã bị cậu ta nắm trong tay chủ quyền. Thậm chí còn từ trong miệng Phó Thời nghe được lời nói làm cho người ta vô cùng căm tức.
“Lâm Dạng.” Phó Thời cười đầy mờ hồ: “Sao cậu không học cách hôn môi?”
?
Tôi căm hận ngước mắt lên, giây tiếp theo, bị một bàn tay che lấy hai mắt. Trong bóng tối, tôi nghe được giọng Phó Thời đè thấp.
“Ngoan. Tôi dạy cậu.”
“Cậu cmn... Ưm”
Lời nói bị chặn ở bên môi, tôi phẫn hận cắn cậu ta một cái. Ai cần phải dạy chứ. Chỉ là hôn một cái thôi còn nhiều lời nhảm nhí như vậy.
32
Tôi giữ vẻ mặt lạnh lùng và đợi cho đến khi mọi người trong công ty Phó Thời tan làm hết mới đẩy cửa ra.
Phó Thời cúi đầu không nói lời nào.
Tôi nhạy bén nhìn sang: “Phó Thời.”
“Ừm.”
“Cmn cậu cười cái gì.”
Phó Thời giương mắt, quả nhiên mắt cười cong cong: “Không có gì.”
Môi còn đang tê dại cay nồng. Tôi nắm cằm Phó Thời: “Nói thật đi, Phó Thời, mấy năm nay, vì sao lại tìm tôi.”
Cuối cùng tôi cũng hỏi.
“Vì sao,” Phó Thời ngừng cười: “Tôi cũng muốn biết vì sao.”
“Mỗi năm sau khi chuyển trường, tôi đều nhận được một món quà. “
Phó Thời nhìn tôi, đôi mắt đen kịt.
“Lâm Dạng,” Cậu ta nghiêm túc hỏi ngược lại: “Tôi cũng muốn biết vì sao.”
Tôi sửng sốt một chút. Nghĩ lại những phương pháp bồi thường vụng về trong quá khứ.
Danh tiếng nhà họ Phó rất lớn, tìm được địa chỉ của Phó Thời không phải chuyện khó khăn gì.
Sau khi Phó Thời chuyển trường, tôi vẫn cảm thấy thẹn với cậu ta, hàng năm đều nặc danh gửi cho Phó Thời một món quà. Tôi luôn nghĩ, nếu Phó Thời không gặp được tôi, có lẽ cũng sẽ không quá tệ. Cho nên khoảng thời gian đó tôi rất may mắn, dù chỉ là quen biết ngắn ngủi.
Loại người như Phó Thời, rất nhanh có thể hoàn toàn vứt tôi ra sau đầu. Tựa như ngày đầu tiên bị Phó Thời mang về nhà vậy. Phó Thời nói, là tôi trêu chọc cậu ta trước.