Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kế hoạch lâu dài - 6

Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:29:35
Lượt xem: 112

24

 

Từ “ghen” lại kích thích tôi. Tôi nắm lấy tay Phó Thời và định đ.ấ.m cậu ta cú nữa, nhưng làm thế nào cũng không xuống tay được.

 

Phó Thời có thể đúng là một tên khốn kiếp. Nhưng hình như tôi thật sự thích cậu ta.

 

Tôi nghiến răng nhìn cậu ta, không đợi mở miệng, Phó Thời bỗng nhiên đưa tay sờ soạng lung tung trên đầu tôi mấy cái. Như chạm vào một con chó. Giọng nói của cậu ta mang theo trấn an: “Lát nữa sẽ giải thích với cậu.”

 

“Mẹ kiếp... “

 

“Ngoan.”

 

Phản ứng lại, tôi hung hăng cắn răng. Cmn tôi là chó sao, còn ngoan.

 

25

 

Tôi nghĩ tôi thật sự trúng tà của Phó Thời. Lại không đ.ấ.m cậu ta mà còn thật đúng là ngồi trên sô pha. Chờ cậu ta giải thích.

 

Sau khi đợi nửa tiếng, cậu ta và Bạch Kỳ Vũ mới từ từ đi ra khỏi phòng sách.

 

Bạch Kỳ Ngữ nhìn thấy tôi, không hiểu sao lại mỉm cười.

 

“Tôi vốn định giải thích với cậu, nhưng tốt hơn là để các cậu tự giải quyết chuyện này.”

 

Bạch Kỳ Ngữ đi rồi, tôi giương mắt nhìn chằm chằm Phó Thời.

 

Tôi nghĩ là cậu ta tốt nhất có một lý do khiến tôi hài lòng. Nếu không tôi có thể đánh cho cậu ta rụng hết răng.

 

Nhưng Phó Thời bỗng nhiên đi tới, giơ tay ôm lấy tôi.

 

“Lâm Dạng.” Phó Thời mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Tôi rất nhớ cậu.”

 

Chết tiệt.

 

Cơn tức giận bỗng nhiên tiêu tan một nửa. Tôi vẫn nghiêm mặt: “Đừng tưởng rằng như vậy tôi sẽ không đánh cậu.”

 

“Ừm,” Phó Thời gật đầu: “Cho cậu đánh.”

 

26

 

Phó Thời chậm rãi giải thích. Cậu ta nói, công ty gặp chút rắc rối.

 

Tôi nhíu mày, hiện giờ công ty Phó Thời, rất khó có người có thể gây rắc rối bên ngoài. Nếu không phải ở bên ngoài, thì có bất ổn ở bên trong.

 

Phó Thời gật đầu: “Đúng vậy, có người tiết lộ bí mật công ty.”

 

Cậu ta hỏi tôi, còn nhớ rõ lần đầu tiên dẫn tôi tham gia bữa tiệc, bị người nọ giội rượu không. Đó vốn là người mà Phó Thời rất coi trọng.

 

Sau lần đó, bị Phó Thời sa thải. Nhưng trong lòng hắn sinh oán giận, nên đã mang theo bí mật đến công ty đối thủ. Pháp luật, vốn là lĩnh vực mà Bạch Kỳ Ngữ am hiểu. Cho nên Phó Thời mời cô ấy tới hỗ trợ.

 

Tôi nhanh chóng nắm được điểm chính. Bạch Kỳ Ngữ, là Phó Thời mời về. Nói như vậy nghĩa là Phó Thời vẫn luôn có thể liên lạc với Bạch Kỳ Ngữ.

 

Ánh mắt tôi nhìn Phó Thời dần dần trở nên tìm tòi nghiên cứu: “Phó Thời. Đây có phải là cậu và Bạch Kỳ Ngữ hợp tác không? Cmn cậu lừa tôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-lau-dai/6.html.]

27

 

Phó Thời đúng là lừa tôi. Cậu ta còn hào phóng thừa nhận.

 

Tôi níu lấy cổ áo Phó Thời, lần này tôi thật sự tức giận: “Có ý gì? Cậu và Bạch Kỳ Ngữ cùng nhau đùa giỡn tôi?”

 

Còn tôi giống như một kẻ ngốc, áy náy với Phó Thời. Còn cmn, bị thất thân.

 

Phó Thời không trả lời. Hỏi ngược lại tôi còn nhớ đêm tuyết rơi một năm trước không?

 

Tôi nắm lấy tay cậu ta, run rẩy. Tôi nhớ. Làm sao tôi có thể không nhớ?

 

Chính là trong đêm tuyết rơi đó. Lúc tôi gây dựng sự nghiệp thất bại, nghèo túng nhất, tôi đã từ bỏ chính mình. Tôi nhìn thấy Phó Thị, trung tâm của sự chú ý, thậm chí còn không có can đảm tiến lên chào hỏi.

 

Trước khi Phó Thời kịp quay lại nhìn tôi, tôi đã hoảng loạn bỏ chạy. Tôi theo bản năng không muốn Phó Thời nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác này của tôi.

 

Vì sao chứ, có thể bởi vì tôi thật sự sợ bộ dáng này của tôi khiến Phó Thời nhìn không nổi. Phó Thời từng nói, cậu ta ghét nhất là người coi thường mình.

 

Phó Thời là một trong số ít huynh đệ của tôi. Cũng là huynh đệ mà tôi cảm thấy hổ thẹn nhất. Thời trung học phổ thông, Phó Thời vì giúp tôi đánh nhau mà bị ép chuyển trường.

 

Ngày đó náo loạn rất lớn, Phó Thời vốn là vì chuyện gia đình mà chuyển về quê tôi. Hôm nay bởi vì đánh nhau, lại phải quay về. Sắc mặt cha mẹ cậu ta âm trầm đáng sợ, Phó Thời không nói một câu nghe những lời kia.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Từ trong lời nói có thể nghe ra, cuộc sống của Phó Thời ở nhà cũng không tốt. Mẹ Phó Thời mang theo cậu ta tái giá đến nhà họ Phó, rõ ràng điều kiện gia đình ưu việt, nhưng lại chuyển tới cái thị trấn cũ nát này để đi học. Nói là chuyển trường, nhưng càng giống vứt bỏ hơn. Còn gặp phải loại người thối nát như tôi.

 

Tôi bực bội nghĩ, tôi dựa vào cái gì mà liên lụy đến cậu ta. Chỉ vì không hài lòng nên muốn kéo Phó Thời xuống sao? Cho nên ngày Phó Thời chuyển trường, tôi cố ý trốn học, không đi gặp.

 

“Đêm tuyết đó,” Phó Thời mở miệng kéo tôi trở về.

 

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, bỗng nhiên có chút khẩn trương. Quả nhiên, Phó Thời nhẹ giọng nói: “Tôi nhìn thấy cậu.”

 

Tôi cứng đờ.

 

“Vì sao lại trốn tôi?”

 

Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn vào mắt Phó Thời.

 

“Không có gì,” Tôi nghiêm mặt: “Sợ huynh đệ khổ, cũng sợ huynh đệ lái Land Rover.”

 

Phó Thời cười ra tiếng.

 

“Lâm Dạng,” Phó Thời ép buộc nắm ằm tôi đối diện với cậu ta: “Cậu biết không, tôi tìm cậu rất nhiều năm.”

 

Tìm tôi.

 

Nhiều năm.

 

Mấy chữ này, từng chữ từng chữ không hề phòng bị nặng nề đập vào đầu tôi. Tôi bị đập đến chóng mặt.

 

Tôi kinh ngạc nhìn Phó Thời: “... Cái gì?”

 

Cái gì gọi là tìm tôi rất nhiều năm.

 

Phó Thời không nói gì. Cậu ta bỗng nhiên cúi người xuống, mang theo ý muốn trả thù mà hôn tôi. Tôi đau đớn nhắm mắt lại, cảm nhận được sự cắn xé của Phó Thời. Bị lời nói của Phó Thời làm cho đỏ hoe mắt.

 

Loading...