Kế hoạch lâu dài - 5
Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:22:42
Lượt xem: 126
18
Một đêm đến sáng sớm. Tôi thức dậy và nổ tung. Tôi và Phó Thời, ngủ cùng nhau. Căn phòng lộn xộn. Trái tim tôi cũng rối bời. Kết quả không hề đoán trước xuất hiện ở trước mặt. Tôi không nhịn được mà chửi thề.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy tất cả những vết hằn trên cơ thể tượng trưng cho sự dữ dội của đêm qua.
Vẻ mặt bình tĩnh của Phó Thời cũng cứng đờ. Cậu ta mở miệng gọi tôi: “Lâm Dạng...”
Tôi nổi giận: “Cmn súc sinh!”
Tôi đã rơi những giọt nước mắt nhục nhã. Sao lại ngủ cùng nhau.
Phó Thời cố gắng an ủi: “Cùng lắm thì, cho cậu ngủ lại nhé?”
Đây là chuyện ngủ lại sao?
Hả?
Đây là chuyện ngủ lại sao?
“Phó Thời, cậu đúng là đồ cầm thú. Cậu thế mà lại làm ra loại chuyện này với huynh đệ.”
Tôi vừa mặc quần áo vừa chửi ầm lên. Phó Thời lo lắng nhìn, tùy ý để tôi mắng. Thậm chí giơ tay muốn đỡ tôi, cậu ta thành khẩn hỏi: “Có thể đứng vững không?”
Tôi sửng sốt. Phản ứng một hồi, mới đột nhiên phản ứng lại. Đây là cái rắm chó gì.
Tôi cố chống cái chân mềm nhũn, nghiến răng nghiến lợi: “Phó Thời! Tôi cmn nó ngủ lại cái đầu cậu!!”
19
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Tôi và Phó Thời sẽ có một ngày như vậy. Tôi đứng ngoài ban công hút thuốc. Gió rất mạnh. Tôi hút thuốc, gió hút tôi.
Tôi vẫn không hiểu sao lại đến bước này. Điều đau đớn nhất là, tôi bất ngờ bình tĩnh chấp nhận. Có thể nào mọi chuyện diễn ra một cách lặng lẽ không? Tôi đã bị Phó Thời bẻ cong rồi.
Tôi run tay, lại rít một hơi thuốc dài. Thật là điên rồ. Tôi nghĩ, tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt Phó Thời trong những ngày tới.
20
Bình tĩnh vài ngày. Điện thoại di động sắp bị Phó Thời làm cho nổ tung. Tin nhắn của cậu ta không ngừng văng ra, giống như một tên cặn bã phạm sai lầm đang cầu xin tha thứ.
[Xin lỗi, là lỗi của tôi. ]
[Nghe điện thoại được không, chúng ta gặp mặt một lần.]
[Đêm đó cậu không từ chối... Tôi tưởng...]
[Cậu... Vậy, còn khó chịu không?]
Thấy tin cuối cùng, tôi tức giận nhấn tắt màn hình. Kệ moẹ nó.
Một ngày nào đó tôi muốn đứng ở trước mặt Phó Thời, chính miệng nói với cậu ta: “Căn bản không có cảm giác!”
21
Sau vài ngày bế tắc, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh tiếp nhận sự thật này. Nhưng tôi vẫn chưa thể tiếp nhận, tôi là bên yếu thế.
Ngay khi trở về công ty, tôi liên tục nhận được tin tốt. Tất cả các công ty nổi tiếng đều dang rộng cánh tay giúp đỡ chúng tôi. Khách hàng tìm kiếm hợp tác nhiều vô kể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-lau-dai/5.html.]
Tôi biết, đây nhất định là Phó Thời lại âm thầm giúp công ty nhỏ này của tôi. Không hiểu sao cơn giận của tôi lại biến mất.
Tôi lại nghĩ tới đêm đó, nụ hôn của Phó Thời rơi xuống, nhẹ và nông. Rồi có thứ gì đó túm lấy tóc tôi buộc tôi phải nhìn lên, khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.
Tôi lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ đó.
Tôi nghĩ, đã đến lúc mang theo câu nói “Căn bản không có cảm giác” đi tìm Phó Thời rồi.
Tôi bấm số điện thoại của Phó Thời, nhưng ngoài ý muốn, không có ai tiếp.
Mấy ngày hôm trước hận không thể gọi điện thoại nổ tung, lúc này chơi trò mất tích? Tôi cúp điện thoại, yên lặng ghi thêm một món nợ trên đầu Phó Thời.
Nhưng ra khỏi công ty, vừa quay đầu, tôi nhìn thấy Phó Thời. Và cả Bạch Kỳ Ngữ bên cạnh Phó Thời.
Hô hấp của tôi ngưng trệ, tay nắm điện thoại bỗng nhiên siết chặt. Bạch Kỳ Ngữ đã trở lại. Cho nên, mấy ngày nay, Phó Thời không tiếp tục tìm tôi nữa.
22
Suy nghĩ của con người quả nhiên không thể khống chế. Tôi bắt đầu có những suy nghĩ điên rồ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tâm trí mình có thể hoạt động tích cực đến thế.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi lấy bản kế hoạch ra, bắt đầu lên kế hoạch cho công ty. Nhưng tâm loạn đến thế nào cũng không viết được.
Đúng. Bạch Kỳ Ngữ mới là Bạch Nguyệt Quang của Phó Thời. Ngay từ đầu đã nói rõ tôi là người thay thế. Vậy tại sao Phó Thời lại m.ó.c t.i.m móc phổi tôi đến mức này. Phó Thời coi tôi là gì?
Tôi châm một điếu thuốc, càng hút càng phiền lòng. Có một giọng nói đang kêu gào tận đáy lòng tôi. Tôi muốn tìm Phó Thời nói chuyện một chút.
23
Tôi đến nhà Phó Thời. Bất ngờ, lúc này, Phó Thời lại trở về.
Đúng lúc tôi đẩy cửa chuẩn bị đi vào, nhưng bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của một nam một nữ. Là giọng của Phó Thời và Bạch Kỳ Ngữ.
Tôi bỗng nhiên cứng đờ ở cửa. Tiếng nói chuyện đứt đoạn truyền ra từ cửa.
“Công việc đã hoàn thành.”
“Lừa Lâm Dạng trước.”
“Đừng nói.”
Mấy từ này cùng một chỗ, rất khó có ý tốt gì. Phảng phất như một chậu nước lạnh dội xuống, tưới hết lên người tôi.
Đáng lẽ tôi nên bỏ đi. Nhưng không, đó không phải phong cách của tôi. Cho dù là đi, tôi cũng muốn trước khi đi, níu lấy Phó Thời đánh một trận.
Tôi đạp mạnh cửa ra. Phó Thời và Bạch Kỳ Ngữ quả nhiên ở bên trong, nhìn thấy tôi. Hai người đồng thời cứng đờ.
Phó Thời có chút bất ngờ: “Sao cậu lại tới.”
Tại sao tôi lại tới? Vẫn còn can đảm để hỏi tôi.
Không nói một lời, tôi bước tới chỗ Phó Thời, túm lấy cổ áo cậu ta và đ.ấ.m cậu ta một cú.
“Phó Thời, cậu cmn đùa giỡn tôi!”
Tôi dùng hết sức để đấm, Phó Thời không tránh. Khoé miệng rất nhanh có m.á.u tràn ra, Phó Thời nhìn tôi đột nhiên bật cười một tiếng.
“Lâm Dạng.” Cậu ta nhìn tôi: “Cậu ghen à.”