Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kế hoạch lâu dài - 3

Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:15:21
Lượt xem: 137

9

 

Tôi thả Bạch Nguyệt Quang của cậu ta đi, Phó Thời dẫn tôi đến bữa tiệc chịu nhục nhã cũng là trong dự liệu.

 

Nhưng tôi không ngờ, người đầu tiên đứng ra ăn miếng trả miếng, cũng là Phó Thời. Cậu ta không nói gì, giơ tay cầm ly rượu lên, hắt sạch sẽ vào đối phương.

 

Bỗng nhiên người đàn ông bị hắt ngây ngẩn cả người, không thể tin nhìn Phó Thời: “Phó tổng... Tôi tôi chỉ đứng về phía anh thôi...”

 

“Đứng về phía tôi?” Phó Thời nở nụ cười: “Ai cho phép anh động đến người tôi đưa tới?”

 

10

 

Bữa tiệc kết thúc trong không khí không tốt.

 

Lúc Phó Thời đưa tôi ra ngoài, trời đã đổ mưa.

 

Tôi không ngờ Phó Thời lại giúp tôi giải vây. Đầu óc trống rỗng, không ngừng nhớ lại lời Phó Thời nói lúc đó. Ở trước mặt tất cả mọi người, Phó Thời nói tôi là người cậu ta đưa tới.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tôi vốn tưởng rằng Phó Thời là vì trả thù nên mới đưa tôi tới đây. Nhưng thực tế có vẻ không phải như vậy. Chết tiệt, cậu ta có vẻ nghiêm túc về chuyện này.

 

Kết hợp với hành vi gần đây của Phó Thời. Cậu ta sẽ không thật sự xông về phía tôi đấy chứ?

 

Trên xe, tôi nhìn chằm chằm Phó Thời, muốn nói lại thôi. Tôi vẫn đang suy nghĩ xem liệu vụ việc liên quan đến Bạch Nguyệt Quang có phải kích thích quá lớn đối với Phó Thời không. Đây chắc chắn không phải là điều nên làm.

 

Trước khi tôi kịp nói gì, Phó Thời đã xin lỗi trước.

 

“Tôi xin lỗi... “ Cậu ta bắt đầu: “Tôi không ngờ đêm nay lại xảy ra chuyện này. Tôi chỉ muốn cậu tham dự bữa tiệc thôi.”

 

Khuôn mặt Phó Thời lạnh lùng, giờ phút này, nhuốm chút hương vị khó hiểu.

 

Tôi kinh hãi nhìn cậu ta. Phó Thời đêm nay thật sự có chút không thích hợp.

 

Có lẽ là do rượu quấy phá, Phó Thời bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

 

Tôi cố kìm lại ý muốn đ.ấ.m cậu ta: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ được không.”

 

Thật sự, tôi thật sợ Phó Thời sẽ đột nhiên ôm tôi. Tôi không thể chấp nhận điều đó chút nào.

 

Tôi vốn còn có chút áy náy đối với Phó Thời. Nhưng khi bị cậu ta đưa lên giường, áy náy trong lòng trực tiếp không cánh mà bay.

 

Ngón tay Phó Thời theo quần áo dần dần hướng lên trên, nhiệt độ ngón tay xuyên qua áo sơ mi rõ ràng truyền tới.

 

Tôi dần dần dự cảm, đây cmn là một mở màn không ổn.

 

“Phó Thời...”

 

Tôi sợ xảy ra chuyện gì không thể đoán trước, mạnh mẽ giữ chặt cổ tay cậu ta, nghiến răng nói nhanh: “Tôi biết mình đã không làm đúng, nhưng dưa chín ép thì không ngọt được! Giữ Bạch Nguyệt Quang lại cũng vô ích thôi. Tôi sẽ tìm cách trả lại cho cậu, được chứ? Cmn, cậu cút khỏi người tôi trước đã, đồ khốn...”

 

Phó Thời rũ mắt nhìn tôi nhưng động tác vẫn không dừng lại.

 

Tay cậu ta rất mạnh, bị tôi nắm lấy cổ tay cũng có thể đi lên. Cuối cùng, ngón tay dừng lại ở môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi. Giọng Phó Thời rất nhỏ, cậu ta nói: “Tôi không cần tiền.”

 

Tôi lập tức hoảng sợ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-lau-dai/3.html.]

Nhớ lại lời Phó Thời nói trong bữa tiệc.

 

Không cần tiền. Không cần tiền thì cậu ta muốn cái quái gì. Không cần tiền thì không phải là cần người sao? Tục ngữ nói say rượu nói thật. Đó thực sự là một ý tưởng rất nguy hiểm.

 

“Không được!” Tôi chuẩn bị kéo tư tưởng của Phó Thời lại: “Cậu...”

 

Lời vừa nói ra một chữ, đột nhiên bị chặn lại. Tôi mở to hai mắt, nhìn Phó Thời cúi người xuống. Một giây tiếp theo một đôi môi ấm áp đắp lên. Hai giây tiếp theo đầu óc trống rỗng. Tôi đột nhiên nổ tung.

 

11

 

Nổ tung. Tôi thực sự nổ tung. Tôi không thể chịu đựng được chút nào.

 

Tôi đẩy mạnh Phó Thời ra, bên môi mơ hồ còn mang theo tê dại. Tôi vô cùng đau khổ: “Cmn cậu điên rồi phải không.”

 

Phó Thời thật sự điên rồi, cậu ta rũ mắt hỏi tôi: “Muốn thử không?”

 

Tôi nổi giận: “Tôi thử cái đầu cậu!”

 

12

 

Phó Thời không bình thường. Tôi vô thức trốn tránh cậu ta.

 

Tôi là một nam tử hán cao một mét tám. Tôi không thể tưởng tượng tiếp theo có thể nhịn không được mà động thủ với Phó Thời hay không, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, tôi không muốn động đến Phó Thời.

 

Tôi đối với Phó Thời mà nói, có tình cảm khác. Nhưng đó cũng là tình nghĩa huynh đệ, ranh giới này không thể vượt qua.

 

Lúc ở công ty, tôi cũng chỉ có thể cầu nguyện Phó Thời sớm từ bỏ ý nghĩ hoang đường này.

 

Nhắc tới công ty, khiến tôi có chút bất ngờ là, từ khi tham gia bữa tiệc tối đó, công ty trên bờ vực phá sản của tôi thực sự cải tử hồi sinh, có khởi sắc.

 

13

 

Tôi càng trốn tránh Phó Thời, Phó Thời lại càng tiến lại gần. Ban đêm, cậu ta gõ cửa phòng tôi. Ôm chăn chen vào.

 

Tôi nghiêm mặt nhìn cậu ta: “Có ý gì?”

 

Phó Thời giương mắt: “Ngủ chung.”

 

?

 

Ngủ chung cái gì?

 

Tôi đứng tại chỗ trầm mặc nhìn cậu ta, tôi thực sự không thể tìm được lời nào diễn tả được sự câm lặng của mình.

 

14

 

Điều còn đáng ngạc nhiên hơn nữa là tôi và Phó Thời lại nằm trên cùng một chiếc giường theo cách nực cười như vậy.

 

Ban đêm, tôi cứng người, cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh.

 

Gần hơn nữa.

 

Gần hơn nữa.

 

Loading...