Kế Hoạch Dạy Bảo Nữ Chính Hướng Thiện - Chương 14: Vượt tầm kiểm soát
Cập nhật lúc: 2024-07-09 12:12:40
Lượt xem: 15
“A!!” Móng vuốt của dị thú đã bắt kịp Hạ, nó dùng thứ đó bám chặt vào bả vai của Hạ, m.á.u từ đó mà bắt đầu thấm ra ngoài.
Bất lực, tức giận với bản thân cùng cực nhưng Hạ chỉ có thể nhắm mắt, cắn chặt răng mà chấp nhận cái c.h.ế.t sắp đến với mình.
Bỗng, con dị thú khựng lại, nó không dám tấn công nữa mà nhìn chằm chằm xuống vết m.á.u của Hạ.
Đột nhiên nằm phịch xuống đất, mắt phủ phục nhìn vào cô.
Đầu Hạ chợt truyền đến cơn đau dữ dội, cô ôm đầu không kìm được tiếng la đau đớn của bản thân.
“Aaaaaaa!!!”
Ngay giây sau, phần m.á.u vừa chảy ra ở bả vai đã ngừng chảy, từng dòng linh lực đỏ thẫm cứ quanh quẩn sau lưng cô tựa như cả đàn rắn độc.
Con dị thú sợ đến run cầm cập, miệng nó ngậm chặt, nằm bệt trên đất phát ra tiếng kêu nhỏ dần.
Thời không xung quanh như ngừng lại, những con dị thú trong bán kính một cây số đang tìm con mồi cũng bất giác run sợ cực độ mà không dám di chuyển.
Một dòng linh lực quấn lấy tay của Hạ. Nhưng mắt cô giờ đây đã mất đi tiêu điểm, nhìn con thú trước mặt không chút sợ hãi.
Xung quanh Hạ tỏa ra sát khí dày đặc, trên tay cô không ngừng phát ra những dòng linh lực đỏ thẫm như màu máu. Bỗng chốc chúng hóa thành hàng trăm mũi kim sắc nhọn nằm trong bàn tay Hạ.
Con dị thú thấy vậy thì sợ hãi quay đầu muốn bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn, những thứ sắc bén đó nhanh như chớp đ.âm xuyên qua cơ thể nó.
Khi xuyên qua hết một vòng, chỉ dưới cử động xoay ngón tay của Hạ, đầu kim đã quay đầu lại mà tiếp tục lần đ.âm thứ hai.
Chỉ trong chốc lát, dị thú cấp B đã c.h.ế.t không toàn thây. Mùi m.á.u nồng nặc ngập tràn trong không khí.
Hạ ngã phịch xuống đất, mắt hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt. Cơn đau đầu đã qua đi, và thứ mà cô thấy được đầu tiên chính là cái xác của con thú đó.
Hạ sợ hãi ôm cánh tay rướm m.á.u chạy khỏi vách đá, trên đường đi, cô bàng hoàng khi phát hiện, tất cả những con yêu thú xung quanh khu vực đó đều đã chết, tuy không bị băm sát như con lúc nãy, nhưng chúng đều như chịu đựng thứ gì đó đến không thở nổi mà c.h.ế.t vậy.
Từ ngày hôm đó, Hạ đã không ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Trước lúc đi đảo Mộng Sinh, cô đã muốn hỏi Quân về chuyện này nhưng Quân đột nhiên lại đi mất.
Đến hiện tại, đây chính là cách cuối cùng Hạ có thể liều mạng đánh cược.
Có điều chắc chắn rằng, Hạ đã có thể xác thực suy nghĩ của mình. Quả thật m.á.u của cô có tác dụng gì đó rất đặc biệt.
Ngọn lửa cứ thế đốt cháy cả nước, khung cảnh xung quanh trở nên vặn vẹo vô thực. Tròng mắt Hạ đột nhiên chuyển sang màu đỏ rực, cô lại lần nữa mất đi ý thức.
Dù đã thoát được ảo mộng, nhưng Hạ lại không thoát được thứ đang cuồn cuộn muốn thoát ra từ sâu trong lòng mình. Cô ngồi trên thuyền ôm đầu gào lên đau đớn, lại là cơn đau này, nó làm Hạ như thể muốn c.hết đi sống lại.
Bỗng, âm thanh lửa cháy kêu tí tách quanh bên tai Hạ dần dần biến mất mà thay vào đó là sự tĩnh lặng đáng sợ.
Một giọt nước rơi xuống tạo ra tiếng động. Hạ vì thế mà mất đi ý thức, chìm dần vào giấc ngủ.
Tiếng nước đó được tạo ra từ sự va chạm giữa đế giày của một thanh niên tóc đen được búi cao, phần xiêm y màu tím nhạt càng tôn lên vẻ đẹp như trăng trên cao của anh ta. Dùng đôi mắt tím mê người khẽ quan sát xung quanh, Lam nhấc tay một cái. Lập tức, đám lửa đang cháy bập bùng đã tắt đi không còn vết tích.
Đáy mắt Lam cong lên nhưng lại lộ ra nét buồn rầu, anh mấp máy môi mỏng, cảm thán:
“Ra là anh hùng cũng có lúc mắc sai lầm...”
Quay người lại nhìn về phía Hạ đang nằm gục trên thuyền. Lam đưa tay vẽ một đạo bùa màu tím trên không trung hết sức phức tạp.
“Sao con nhóc đó lại muốn cứu thứ nguy hiểm thế này”
Nét cuối cùng vừa dứt, một viên ngọc đen tuyền từ đâu hiện ra trước mặt Lam.
Dùng tay bóp nát nó, Lam thả tay ra, từng làn bột như kim tuyến lấp lánh theo làn gió bay đi mất.
Khung cảnh thực chất của khu thí luyện mộng sinh đã trở lại như cũ, con yêu thú cấp A điều khiển địa hình vì thế cũng đã chết.
Dây lụa trắng buộc tóc của Lam theo hòa vào tóc đen bay trong gió, đứng trên cành tre cao vút, Lam chắp hai tay ra sau lưng. Khẽ cười nhẹ:
“Xong rồi. Cũng nên đòi món hời từ con nhóc đó thôi...”
Nói rồi, hình bóng thanh niên tử y trên ngọn tre cao dần dần hóa thành cả ngàn đốm sáng rồi tan biến vào không trung.
Lam vừa đi chưa được bao lâu, một thân ảnh áo đen đã tức tốc lao đến. Hắn cố gắng tìm kiếm thứ gì đó nhưng khẽ nhăn mày vì chẳng có gì còn sót lại.
----
Đã là ngày thứ hai kể từ khi từ Mộng Sinh quay về, Quân đang chán nản nằm trên giường lớn trong phòng.
Đương nhiên, tên Khiêm đó đúng là có tới cứu tên nam chính đó thật, dù sao cũng là cứu cô. Nhớ lại cảnh tượng lúc đó mà cô còn thấy tức giận vô cùng.
Trong bóng đêm, tiếng thở dồn dập như sắp đứt hơi không ngừng vang lên trong không gian tịch mịch.
Thiên đang chạy trối c.h.ế.t để thoát khỏi đám dây gai, tuy vậy cây đuốc sớm đã bị hắn ném ở góc nào rồi nên chân nhanh chóng đã chạy hụt, đầu lại va phải tảng đá trước mặt mà ngất đi.
Một lần nữa mở mắt ra, Quân bất lực chửi lên:
“Ôi đệt mẹ thằng khốn Thiên này!!! Đm sao lại cho tôi quyền kiểm soát vào lúc này hả?!!!!”
☂️しᏬᎽႶ しᏬᎽႶ☂️
Tuy thân thủ của Quân cũng không tệ, nhưng muốn thoát khỏi tình cảnh bị đám dây này quấn chặt thì cô thật sự bất lực rồi.
Chỉ còn đầu ngón tay cử động được, vẫn còn đang trong cốt truyện. Bùa chú cô muốn vẽ cũng bị hệ thống cản lại.
Lam cũng sớm được cô nhờ đi bảo vệ con nhóc con rồi nên hiện tại cô chính là đang chờ cái chết.
Tuy đương nhiên là thân thể nam chính thì không thể c.h.ế.t được.
Tuy nhiên, Quân không phải là không biết đau, cô cảm nhận được từng vết thương bị đ.âm từ những đốt cây gai cực nhọn.
Lúc Khiêm đến, cả người cô lúc đó toàn là máu, nghiêm trọng nhất là đôi mắt đã bị đ.â.m đến chảy m.á.u ròng ròng.
Một tay đưa lên sờ vào tấm vải trắng đang băng đôi mắt mình, cảm giác lúc đó lại hiện về rõ mồn một, Quân lại thầm chửi trong lòng.
Tay còn lại cô cầm lấy một mảnh giấy vẽ sự kiện trong cốt truyện lúc cô mới tới mà mâm mê nó, dù cô không thấy gì cả.
Quân nói với Lam:
“Lam tiền bối, phiền anh đốt tờ giấy này giúp tôi”
Cốt truyện cô biết sớm đã nát bét, đến tận giờ cô vẫn không thể hiểu được sự thay đổi này từ đâu mà ra. Vì vậy giữ lại tình tiết cũ này cũng không để làm gì cả.
Lần này thật sự không phải lỗi của cô, trong cốt truyện gốc, nam nữ chính vẫn đi đến Mộng Sinh nhưng không có sự hiện diện của Khiêm. Mộng Sinh cũng không nguy hiểm như vậy.
Đây vốn chỉ là câu chuyện cẩu huyết về mối tình ngươi c.h.ế.t ta sống giữa Hạ và Thiên. Hạ vốn chỉ bị nam chính hành hạ, sau đó giao du bên ngoài mà trở nên cường đại. Cuối cùng là cái c.h.ế.t của Thiên.
Ngón tay Lam thon dài nắm lấy tờ giấy đưa lên tầm mắt. Ngay lập tức tờ giấy đã hóa thành tro bụi.
Anh ta khoác tay nhìn xuống phía Quân, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-day-bao-nu-chinh-huong-thien/chuong-14-vuot-tam-kiem-soat.html.]
“Nhìn nhóc có vẻ như kế hoạch gì đó đã hỏng rồi?”
Quân toát mồ hôi lạnh, đại lão đúng là đại lão, quả thật, cốt truyện đã nát bét rồi, cô vẫn không hiểu rốt cuộc là bản thân đã sai ở đâu, hệ thống cũng không hề cảnh báo OOC cơ mà.
“Kế hoạch của mình à....” Quân cảm thán.
Ban đầu cô vừa mới xuyên tới, thân cô thế cô, thêm nữa cô cũng bị chi phối bởi hệ thống, không thể làm theo ý mình. Để tránh kết cục bị nữ chính tiễn xuống suối vàng, Quân đã cả gan đi vào sâu trong rừng Ngục Ma để tìm Lam.
Vốn chỉ muốn trao đổi nơi ở của người Lam muốn báo thù với việc được học hỏi thêm kiến thức của anh ta một thời gian, Quân đã mang Lam ra khỏi rừng.
Vai diễn của anh ta không xuất hiện trong lúc này nên cô đã dự định mang người trở về chốn cũ để không làm hỏng cốt truyện.
Nhưng hiện tại thì sao? Khiêm xuất hiện, Thiên đột nhiên bị mù hai mắt, Hạ thì bị Khiêm đe dọa muốn cướp lấy thứ đó từ con bé.
Mà thứ đó chính là phần quan trọng giúp Hạ hắc hóa trả thù sau này.
Những gì cô biết đều chỉ có vậy, mọi việc đã đi quá tầm kiểm soát. Có lẽ cô nên đi tìm Khiêm để hiểu rõ ngọn ngành.
Quân thở dài, đáp: “Không, một phần thôi... Nếu như có con sói yêu kia thì Hạ không cần phải dùng thứ đó rồi...”
Lam tỏ vẻ khó hiểu: “Ta đã thấy năng lực đó của Hạ rồi, quả thật nó rất thú vị. Nhưng nhóc đang nói con sói nào vậy?”
Quân trước giờ luôn khâm phục Lam, rõ ràng trông cô kì lạ như vậy, còn biết trước một số chuyện, đến kẻ thù của Lam cô cũng rõ ràng nhưng anh ta chưa từng thắc mắc hay dò hỏi thân phận của cô cả.
“Lam tiền bối chắc đã biết qua diễn biến ở rừng Ngục Ma chứ? Con yêu thú mà tôi muốn nói là con tấn công Hạ lúc ở rìa thác nước”
Con yêu thú đó đã bị Hạ vô tình thuần phục, với khả năng của nó thế nào cũng sẽ bảo vệ được cô bé thay vì cô thôi...
Lam cười: “Lần này nhóc sai rồi, nó vốn đã c.h.ế.t từ lâu”
Quân thản thốt: “Cái gì? Chết rồi? Là ai giết?”
Lam: “Hạ”
Đầu Quân như bị một tia sét đánh ngang qua, cô choáng váng:
“Sao Hạ lại g.i.ế.c nó chứ?!”
Rõ ràng trong cốt truyện....!
Quân nhanh chóng thông suốt, nghĩ:
“Ngay từ ban đầu.... mọi việc đều đã diễn ra không giống với tiểu thuyết rồi??! Việc Khiêm xuất hiện, Mộng Sinh trở nên nguy hiểm kì lạ, Hạ đột nhiên đi trái với tình tiết đều không phải lỗi do cô làm đảo lộn mà nên. Vậy tại sao lại có một hệ thống luôn giám sát để mình không OOC chứ??”
Lam thấy sắc mặt Quân không được tốt, hỏi:
“Trước kia ta không thắc mắc nhóc là ai. Nhưng hiện tại thì có một chút rồi”
Quân nghe Lam nói vậy thì chợt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ rối loạn. Dành một chút thời gian bình ổn tâm trạng, cô nghiêm túc nói:
“Nếu Lam tiền bối muốn biết thì đương nhiên là tôi sẽ nói. Có điều... lời hứa của tôi với tiền bối cũng nên thực hiện rồi”
Lam gật đầu, anh nói:
“Tưởng nhóc sẽ lợi dụng ta mãi chứ. Cuối cùng cũng chịu nói rồi à?”
-”Sao tiền bối lại nghĩ thế?”
“Chuyện này à... ta đã đi tìm người đó rất lâu, rất lâu rồi nhưng đều không tìm thấy, lần này ta vốn cũng chẳng hy vọng gì. Chỉ là ta đang buồn chán muốn kiếm chút thú vui thôi”
Quân không hề biết Lam đã cố tìm trước đó:
“Người mà anh đang tìm đang ở....”
Lam ngạc nhiên, nhìn Quân. Quân đương nhiên hiểu ý anh ta không tin mình, cô nói:
“Nếu như anh tin tôi thì hãy thử một lần đi”
Sống đến gần cả ngàn năm, đây là một trong những lần hiếm hoi Lam phải trầm mặt suy tư. Tuy vậy, lát sau, anh đã bước tới khung cửa sổ trong phòng, nở nụ cười nhạt.
Biết rằng Lam sắp đi, Quân đột nhiên đứng lên, cô cảnh báo:
“Lam tiền bối, tôi có dự cảm xấu, tôi không biết rõ chuyện của anh như thế nào. Nhưng hãy cẩn thận!”
Mắt tím liếc nhìn Quân, Lam chỉ để lại hai chữ “Bảo trọng“ rồi nhanh chóng biến mất.
Quân lắc đầu, thở dài.
Dù không có Lam trợ giúp, Quân cũng vốn không phải phế vật như nguyên chủ. Suốt từ những ngày đầu xuyên đến cuốn tiểu thuyết do mình viết, cô đã tìm hiểu tường tận cách vận hành của thế giới này.
Kiếp trước, trước khi nhốt mình trong căn phòng trọ thuê và trở thành tiểu thuyết gia.
Cô đã có một thời gian làm bác sĩ trong những bệnh viện top đầu, dù là trẻ mồ côi nhưng vì cô được người khác đánh giá là thiên tài nên mọi chi tiêu sống và học tập của cô đều được nhà nước chi trả.
Ngoại trừ được đào tạo về vũ khí ra thì cô còn học vượt cấp, trở thành nữ bác sĩ trẻ tuổi nhất lúc bấy giờ.
“Lý do mình từ bỏ làm bác sĩ để giam mình trong bốn bức tường là gì nhỉ?”
Nghĩ đến đây thì Quân lại đột nhiên ngơ ra, cảm giác như đã lãng quên một thứ gì đó khá quan trọng.
Có quá nhiều câu hỏi đến cùng một lúc, Quân chọn cách không suy nghĩ nữa.
Cô mò mẫm tìm đường đến kệ sách trong phòng. Tay quờ quạng tìm ra lọ đan dược được giấu sau cuốn sách trên cùng bên trái, cô không ngần ngại mà nhai rồi nuốt nó.
Đúng vậy, luân phiên với việc tập dùng s.ú.n.g lúc trước ra thì cô còn nhờ Lam chỉ dạy cách vẽ bùa phép để chiến đấu với dị thú.
Thực ra nó vẫn luôn là một cách, nhưng vì quá khó học cộng với việc nó đã bị thất truyền từ rất lâu nên hiện tại mọi người chỉ còn trông đợi vào công nghệ tiên tiến.
Đôi mắt xanh đã lấy lại được ánh sáng, cô kéo tấm lụa trắng quấn quanh mắt rồi vứt đi.
Quân khó chịu:
“Việc bị mù đúng là chẳng sung sướng gì cả”
Vừa nói dứt câu, trong khoang miệng Quân lại ngập tràn mùi máu, cô không kìm lại được mà đã để cho vài dòng chảy tí tách xuống nền gỗ.
Dùng khăn tay nhanh chóng lau đi, cô cười gượng, sắc mặt nhợt nhạt:
“Làm sai cốt truyện một chút thôi mà trừng phạt đến giờ vẫn còn âm ỉ cả lục phủ ngũ tạng, hệ thống c.h.ế.t tiệt!”
Ném cái khăn đen dính m.á.u vào thùng rác, cô đeo lên chiếc mặt nạ xanh lam quen thuộc.
Vừa rạng sáng ngày thứ ba từ sau chuyến đi, có một người để lộ vài sợi tóc trắng lấp ló sau lớp áo choàng đen bước đi dưới sợi nắng mặt trời vừa chiếu rọi.