Kế Hoạch 60 Tỷ RMB - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-12 08:45:12
Lượt xem: 351
Chuyện tôi gặp Châu Thư Ngọc ở một cửa hàng xa xỉ đã nhanh chóng đến tai Lục Tinh Ngôn.
Khi anh ta tìm tôi để giải thích, tôi thản nhiên nói với anh ta:
"Anh nên cho em sự tôn trọng tối thiểu, em không muốn phải nói điều này lần thứ ba, anh nghĩ sao, Tinh Ngôn?"
Lục Tinh Ngôn có chút không thoải mái trên mặt: "Xin lỗi, anh sẽ nói rõ với Thư Ngọc."
Tôi không phản ứng, tự mình rót một tách trà, để mặc anh ta đứng đó.
Thật ra đàn ông rất dễ hiểu, đối xử với họ bằng sự dịu dàng, phục tùng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tình yêu dễ dàng có được, liệu anh ta có trân trọng không?
Cây gậy và củ cà rốt mới là phương pháp xử lý tốt nhất.
"Em vẫn còn giận sao, Thư Ngọc có nỗi khổ mà——"
Tôi đưa cho anh ta một tách trà, ngắt lời:
"Nếm thử xem?"
"Em mới học cách pha trà đấy, anh thấy thế nào?"
Lục Tinh Ngôn nhấp một ngụm: "Rất ngon."
"Chỉ vậy thôi sao?"
Tôi giả vờ giận dỗi nhìn anh ta, "Từ lúc anh về đến giờ, em toàn phải lo chuyện của anh và Châu Thư Ngọc, lúc nào cũng nghe anh nhắc đến cô ta."
"Lục Tinh Ngôn, rốt cuộc anh bị sao vậy?"
Lục Tinh Ngôn ngớ người, dường như anh ta chưa từng nghĩ về điều này.
Lúc này, tôi như một tiểu thư kiêu kỳ thực sự, dựa sát vào anh ta và nũng nịu khoác tay anh: "Anh thật khiến em buồn đấy, hôm nay anh nhất định phải dỗ dành em, nếu không em sẽ giận thật đấy."
Lục Tinh Ngôn thở dài nhẹ nhõm, nhận ra tín hiệu hòa giải của tôi.
Anh ta không ngốc, tất nhiên biết phải làm gì.
"Hôm nay nghe theo lệnh tiểu thư, em muốn sao cũng được, cho đến khi em hài lòng."
"Hứ, chuẩn bị cho tốt nhé, em khó dỗ lắm."
Lục Tinh Ngôn dựa lưng vào ghế, mỉm cười.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Thẳng thắn mà nói, Lục Tinh Ngôn rất điển trai, dù sao anh cũng là nam chính trong tiểu thuyết lãng mạn, mọi thứ đều hoàn hảo.
Cưa đổ anh ta, thành công là có ngay 60 tỷ nhân dân tệ , trên đời này không có thương vụ nào hời hơn thế.
Lục Tinh Ngôn ân cần dịu dàng ở bên tôi cả ngày, việc quẹt thẻ mua sắm cũng rất thuần thục và tự nhiên, tôi chỉ bỏ ra một chiếc túi, nhưng đổi lại là lợi nhuận gấp mười mấy lần.
Để thể hiện sự xin lỗi, Lục Tinh Ngôn còn để tôi sở hữu một phần cổ phần của Lục thị trong thỏa thuận hôn nhân.
Tôi giả vờ xúc động ôm lấy anh ta: "Tinh Ngôn, anh yêu em đến vậy à."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-60-ty-rmb/chuong-4.html.]
"Anh khiến em cảm thấy mình là người quan trọng nhất, cảm ơn tình yêu của anh."
Đối với một người như Lục Tinh Ngôn, đây mới là cách đáp lại tốt nhất.
Đừng cảm thấy ngạc nhiên hay vội mừng, hãy cảm ơn vì tình yêu của anh ta.
Tôi xứng đáng với món quà của anh, và tôi cũng hiểu rõ ý anh.
Lục Tinh Ngôn rõ ràng rất hài lòng, cảm tình lại tăng thêm 5 điểm.
70, rất tốt, chiến thắng đã ở trong tầm tay!
Buổi tối, tôi và Lục Tinh Ngôn cùng ngắm pháo hoa trên bãi biển riêng.
Cậu thiếu gia quý tộc tự mình nướng thịt cho tôi, còn tôi thì nhấm nháp ly rượu vang anh đã chuẩn bị, vừa thưởng thức vừa cổ vũ anh ta.
Bầu trời sao rộng lớn, sóng biển vỗ vào đá tạo ra âm thanh dễ chịu.
Tôi chân thành cảm thán với hệ thống: 【Có tiền thật tốt.】
Giọng nói điện tử của hệ thống bật cười, có chút kỳ lạ: 【Đợi cô thành công rồi, cô sẽ rất giàu.】
...
Tôi hỏi hệ thống, trước đây đã từng có ai thành công nhận được 60 tỷ nhân dân tệ tiền thưởng chưa?
Hệ thống: 【Chưa từng có.】
Sau một lát, lần đầu tiên nó đồng tình với tôi: 【Có lẽ, cách xử lý của cô là đúng.】
【Trước đây, những ký chủ khác đều cố gắng khiến nam chính yêu họ, nhưng đáng tiếc là nam chính luôn không nhìn thấu được trái tim của mình, chỉ đến khi ký chủ qua đời, độ thiện cảm của nam chính mới tăng vọt.】
Tôi cười nhẹ: 【Có lẽ là, những gì không thể có được luôn là tốt nhất.】
Không thể trách, có những người vốn dĩ như vậy, không biết trân trọng, chỉ khi mất đi rồi mới muốn cứu vãn, mà trên đời này làm gì có nhiều loại thuốc hối hận đến vậy?
Tôi đăng ảnh hôm nay lên trang cá nhân.
Châu Thư Ngọc không bấm like, nhưng tôi tin chắc cô ấy đã nhìn thấy.
Lục Tinh Ngôn lúng túng tắt ba cuộc điện thoại.
"Anh có chuyện gì à?"
Lục Tinh Ngôn lắc đầu: "Không có gì, dù có thật sự có chuyện thì cũng không quan trọng bằng việc ở bên em."
Chậc, trong cốt truyện, Tần Vũ Vy đến c.h.ế.t cũng chưa từng nghe Lục Tinh Ngôn nói được mấy câu dễ nghe.
Con người, quả là kỳ lạ.
Lục Tinh Ngôn ở bên tôi đến tận khuya, tự mình lái xe đưa tôi về nhà.
Trước khi xuống xe, anh hỏi tôi: "Vũ Vy, hôm nay em có vui không?"
Tôi mỉm cười nhìn anh, hỏi ngược lại: "Anh nghĩ sao?"
Chưa để anh nói thêm gì, tôi mở cửa xe bước xuống, qua cửa sổ tôi nói: "Đừng hỏi em có vui không, hãy tự hỏi chính mình."