KẼ HỞ - CHƯƠNG 13 (HẾT)
Cập nhật lúc: 2024-10-16 18:19:41
Lượt xem: 306
13
Chu Ngôn để lại tất cả mọi thứ cho tôi.
Ngoài công ty, tiền tiết kiệm và xe nhà, thậm chí còn bao gồm cả căn nhà cũ ở quê.
Tháng Sáu, tôi nghỉ phép và dành chút thời gian quay về đó.
Vì phát triển du lịch, nơi đây đã được xây dựng thành một thị trấn cổ xinh đẹp.
Ngay cả những ngôi nhà trên con phố mà chúng tôi từng sống cũng đều được bán đi để làm kinh doanh.
Chỉ duy căn nhà của Chu Ngôn vẫn bỏ trống, không ai mua, cũng chẳng có ai ở.
Vì không muốn gặp mẹ tôi, chúng tôi đã không quay về đây suốt nhiều năm.
Sau một chuyến đi dài, đến nơi cũng đã xế chiều.
Tôi mở chiếc khóa đồng nặng nề, đẩy cửa gỗ cũ kỹ ra.
Bụi bay mù mịt, trong sân cỏ dại mọc đầy, ngay cả con đường lát đá cũng phủ kín một lớp rêu xanh dày.
Ngôi nhà bên cạnh, từng là nhà của tôi, đã bị bán đi, và giờ trở thành một quán bar.
Lúc này, ca sĩ trong quán đang khẽ gảy đàn và hát:
"...
Luôn nhìn thấu rõ ràng trong những thời khắc quan trọng
Sự thiếu quyết đoán của anh
Cùng em lênh đênh trôi dạt
Trong cái c.h.ế.t mà tỉnh ngộ
Hiểu rằng anh đã thông minh khi quay lưng với em
..."
Tôi siết chặt chiếc chìa khóa, lòng bàn tay bị cạnh sắc của nó cắt rách, đau đến đẫm máu.
Trong cơn gió lạnh lẽo đêm nay, ánh sáng trước mắt chập chờn, tựa như sự giao thoa hỗn loạn của không gian và thời gian, tôi gần như có một ảo giác.
Trong ảo giác đó, tôi như trở về năm mười lăm tuổi.
Cả bố và mẹ tôi đều không thích tôi.
Vào sinh nhật, tôi thậm chí còn không có bánh kem.
Chu Ngôn đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ lên bàn đá trong sân nhà anh ấy.
Dù là sinh nhật, đêm giao thừa, hay bất kỳ dịp lễ nào khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-ho/chuong-13-het.html.]
Chỉ cần mở chiếc hộp gỗ, như phép màu của bà tiên đỡ đầu hay một câu chuyện phiêu lưu tìm kho báu trong cổ tích.
Bên trong luôn có một món quà.
"Đường Y, quà sinh nhật của em, anh sẽ tặng mãi cho đến khi chúng ta trăm tuổi."
Chu Ngôn, lúc mười lăm tuổi, đầy nghiêm túc.
Tôi lắc đầu: "Một trăm tuổi thì xa quá, làm sao con người có thể lên kế hoạch lâu đến thế được."
"Anh thì có thể."
Đôi mắt anh sáng ngời nhìn tôi, chân thành và nồng nhiệt, "Chỉ cần anh còn sống, mỗi năm sinh nhật em sẽ có quà."
"Nói là làm."
"Nếu năm nào anh không tặng... thì chỉ có thể là anh đã chết!"
Tôi vừa định nói gì đó, đột nhiên sững lại:
“Cô bé kia, sao lại khóc thế?"
Chu Ngôn nhìn theo ánh mắt tôi, xung quanh chẳng có gì cả.
Anh ấy vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tôi: "Không có gì đâu, em không phải đang cố dọa anh đấy chứ?"
Tôi dụi mắt, nhìn lại, thực sự chẳng có gì.
"Có lẽ tối qua em làm bài tập khuya quá nên nhìn nhầm."
Quay lại hiện tại.
Tôi từng bước đi vào trong, đến trước bàn làm việc, chiếc hộp gỗ vẫn nằm ở chỗ cũ, trông có phần cũ kỹ.
Tôi run rẩy kéo ngăn kéo ra.
Hai tiếng "cạch" vang lên, hai chiếc nhẫn bạch kim mờ nhạt rơi ra.
Bên trong có khắc tên viết tắt của tôi và Chu Ngôn.
Trong giây lát, tôi như mất hết sức lực, giơ tay che mắt, nước mắt tuôn rơi.
Chu Ngôn, khi còn trẻ, với một trái tim chân thành, đã hứa.
Cô bé Đường Y chỉ biết vui sướng vì mình có thể cùng người bên cạnh đi đến trăm tuổi.
Khi đó, chúng tôi nào biết.
Chu Ngôn của năm mười lăm tuổi đã vô tình nổ một phát s.ú.n.g vào khoảng không.
Nhiều năm sau, viên đạn ấy lại trúng ngay vào giữa trán của Chu Ngôn ở tuổi hai mươi tám.
Hết -