Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kẻ giả mạo - 8

Cập nhật lúc: 2024-06-18 16:42:01
Lượt xem: 4,032

10

 

Sau đó, toàn bộ địa điểm thi đều bàn tán về một tin đồn.

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

 

"Nghe nói con hoang do người thứ ba sinh ra bị tai nạn mà vẫn cố gắng hoàn thành bài thi, tao nhìn mà tao có động lực theo luôn á bây ơi." 

 

"Nó giả vờ cho ai nhìn vậy trời? Tao được kể là thành tích của nó chán hơn cả gián nữa, so với con của chính thất thì thua xa, thi hay không thi có khác gì nhau đâu?”

 

"Con này cũng không biết tự soi gương xem bản thân mình ở đâu nhỉ?" 

 

Tôi lặng lẽ đi ngang qua họ, nhìn chằm chằm vào đám cỏ dại ven đường. Một sức sống mãnh liệt và ngoan cường như vậy, bị vô số người giẫm đạp, còn dựa vào sức mình đón gió hè, sao có thể hèn hạ thế chứ?

 

Cuối cùng kỳ thi kết thúc.

 

 Nước mắt vừa chảy ra thì bố đã gọi cho tôi.

 

"Hi Tịch đánh giá bài thi này con bé làm không tệ, cả nhà muốn chúc mừng nó nên con cũng nhanh chóng quay về nhà chính đi." 

 

Tôi nói: "Không đấy." 

 

"Hi Tịch rất vui vẻ, thậm chí còn nhắc đến con, nó còn hỏi con tự tính mình được bao nhiêu điểm. Nhanh về đi, có nhà mà cứ nhất quyết phải ở lại nhà vệ sinh làm gì? Chẳng lẽ nhà mình thiếu phòng cho con sao?”

 

Tôi cười: "Đúng vậy, nhà nhiều phòng thế sao lại cho tôi ở cái gác xép rộng năm mét vuông chứa đầy côn trùng?”

 

Bố tôi tức giận: "Mày đang tỏ thái độ với tao đó à? Với cái thân phận của mày, tao cố gắng mang mày về nhà họ Diệp đã là tốt lắm rồi, thế mà mày còn không biết ơn tao? Lúc trước tao nhất quyết ôm mày về nuôi, ông nội mày còn lấy roi ra quật tao chảy m.á.u be bét kia kìa. Bây giờ sau lưng tao vẫn còn lưu lại sẹo đấy." 

 

Tôi đã nghe điều này từ khi còn nhỏ.

 

Mỗi lần không thể nhịn được nữa, tôi lại nghĩ đến những vết roi trên lưng bố và cảm thấy trong gia đình này ít nhất bố cũng yêu thương tôi.

 

Tôi không thể gây rắc rối cho ông ấy.

 

Nhưng kết quả thì sao?

 

Tôi cười to: "Ông đúng là một ông bố tốt, mấy ông thần PUA đỉnh cao gặp ông còn phải quỳ xuống nhận sư phụ đấy.”

 

Tôi không trở về nên dì quét dọn và chú bảo vệ nói muốn đãi tôi một bữa tối để chúc mừng tôi hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

11

 

Cuối cùng, kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học đã có.

 

Toàn mạng kéo nhau tra điểm, có người vui, có người buồn.

 

Tôi cũng ngồi trước máy tính trong quán net và nhập số báo danh của mình.

 

So với tôi hệ thống còn lo lắng hơn.

 

"Nếu ký chủ không thể đứng đầu kỳ thi thì tôi làm sao công bố thân thế của cô được?" 

 

Tôi hít sâu: "Tôi biết." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-gia-mao/8.html.]

 

"Cô có lo không?" 

 

"Lo chứ." 

 

Tôi không phủ nhận: 

 

"Nhưng bây giờ đối với tôi, việc được công bố thân phận đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần thi đỗ đại học là đã tốt lắm rồi, tôi sẽ rời khỏi nơi này để bắt đầu một cuộc sống mới.”

 

“Hệ thống, cảm ơn cậu đã giúp tôi một tay, để tôi trong tuyệt vọng tìm được một tia hi vọng. Tôi đã từng rất muốn nói với mẹ và anh trai mình rằng họ đã sai. Ban đầu tôi cố gắng học chỉ là để được công bố thân thế khiến hai người họ hối hận. Nhưng bây giờ, họ có hối hận hay không cũng chẳng quan trọng, tôi chỉ muốn rời xa những con người này rồi đi tìm cuộc sống mới cho chính mình. Cho nên, mặc dù tôi vẫn sẽ buồn vì không thể đứng đầu kỳ thi nhưng tôi cũng sẽ không tiếc nuối quá nhiều.”

 

Nói xong, tôi nhấp vào nút xác nhận.

 

Một trang web hiển thị điểm thi tuyển sinh đại học hiện ra.

 

Giây tiếp theo, một thanh niên ngồi bên cạnh đang chơi game hét lên đầy phấn khích:

 

"Đậu má! Em gái lợi hại nha! Thi đại học đứng đầu tỉnh luôn kìa!" 

 

Anh ta đột nhiên đứng dậy và hét lên với mọi người trong quán net: "Chuyện lạ có thật, trạng nguyên tỉnh đang ở quán net chúng ta mọi người ơi.”

 

Tôi: ......" 

 

Cái này thì có liên quan gì đến quán net đâu?

 

Nhưng vào lúc này, toàn bộ quán net đều sôi trào.

 

"Thật hay giả vậy?" 

 

Sau đó, một nhóm nam nữ đang chơi game tiến tới và nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt tôi. Ngay cả chủ quán net cũng tới.

 

"Đậu má! Quán net của tôi quá tuyệt vời! Cơn gió nào đưa một báu vật đến quán tôi vậy? Ngày mai tôi sẽ giăng biểu ngữ và treo nó ở lối vào quán, từ giờ em gái cứ đến quán anh chơi nha. Anh sẽ miễn phí cho em cả đời.”

 

Tôi bị bao vây bởi một nhóm người, choáng váng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

 

"Hệ thống, tôi làm được rồi."

 

Hệ thống cũng đang khóc: "Đúng đúng, cô làm được rồi, ôi đức mẹ của tôi, nũe thần của tôi!” 

 

"Bây giờ có thể làm sáng tỏ thân phận của tôi rồi chứ?" 

 

Một giây trước, tôi còn thản nhiên nói rằng mình không quan tâm sau này họ có hối hận hay không, nhưng giây tiếp theo, tôi đã bị tát vào mặt.

 

Tôi phát hiện mình không lương thiện cho lắm, chẳng phải kiểu người nhạt như cúc.

 

Đúng là tôi vẫn muốn bọn họ phải hối hận suốt đời hơn.

 

“Hệ thống, nếu bây giờ tôi cho bọn họ xem xét nghiệm ADN thì sẽ không bị ngăn cản nữa đúng không?”

 

"Không cần, không cần." 

 

Hệ thống kích động nói: "Không cần cô phải tự mình hành động, tôi sẽ phơi bày thân thế của cô trên hot search. Việc chúng ta cần làm bây giờ là đăng tin cô là trạng nguyên tỉnh lên mạng." 

Loading...