Kẻ giả mạo - 5
Cập nhật lúc: 2024-06-18 16:40:37
Lượt xem: 3,322
6
Khi quay lại lớp học, tôi phát hiện bàn của mình đã bị chuyển xuống cuối lớp.
Trên bàn tràn ngập rác rưởi, hơn nữa còn có đống phân bọc giấy, ruồi nhặng bay tứ tung.
Tôi cố chịu đựng cơn buồn nôn và im lặng dọn dẹp, vứt rác, lau bàn.
Bên tai tôi đầy những âm thanh chỉ trỏ:
"Nghe bảo nó đánh Diệp Hi Tịch trọng thương cơ mà, sao còn gan để đi học vậy trời?"
"Ở cổ đại cái loại con hoang này còn không tính là thứ nữ cơ, một tạp chủng do ngoại thất sinh ra mà dám đánh cả đích nữ? Nếu như bây giờ là thời xưa thì con này bị bán vào thanh lâu chắc luôn."
"Mẹ nó là người trong lòng của bố Hi Tịch mà, kiểu gì con gái chẳng được cưng hơn. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn trơ trơ cái mặt ra, ở nhà có khi Hi Tịch còn không dám động vào nó.”
"Thấy thương Hi Tịch quá đi, tự dưng nhảy đâu ra bà chị có khuynh hướng bạo lực."
"Bọn mình làm vậy có quá đáng quá không? Lỡ nó đi mách giáo viên thì sao?"
"Cái gì mà quá đáng, mình đang vì đại nghĩa diệt thân, trừ hại cho dân đấy hiểu không."
"Con của kẻ thứ ba phải biết nhìn mặt người khác mà sống, bố nó không nỡ dạy thì để bọn mình dạy."
Sau khi dọn dẹp xong, tôi giả vờ không nghe thấy những lời bàn tán ấy rồi ngồi xuống đọc sách.
Vì tôi vẫn còn sốt nên đầu hơi râm ran, cảm giác như chữ đang bay trước mặt tôi vậy.
Hệ thống nói với tôi: "Cứ từ từ, cô còn tận ba năm để hoàn thành mục tiêu tôi đề ra cơ mà.”
Không sai, tôi mới lớp 10 thôi, kể cả giờ tôi có thất bại đến đâu thì vẫn còn ba năm nữa.
Trong tương lai, tôi nhất định sẽ từ một kẻ khốn nạn trong mắt mọi người biến thành một kẻ khốn nạn thật sự có thể kiểm soát điểm số khiến không ai nhận ra.
Kiểm soát điểm số cũng phải cẩn thận, tôi không muốn ông anh trai có IQ cao kia nhìn ra đâu.
Trước đây tôi buộc phải thua kém Diệp Hi Tịch nhưng giờ tôi không muốn nữa.
Nhưng cẩn thận đến mấy tôi vẫn suýt bị Diệp Minh Sách nhận ra.
Anh ta cảnh cáo tôi:
"Đừng nghĩ bản thân cao siêu còn người khác là kẻ ngu. Tao muốn mày từ trong ra ngoài, từ thân thể đến trí óc đều phải tầm thường, cả đời này mày đừng hòng tranh giành với Hi Hi.”
“Nếu mày dám có suy nghĩ phản chủ thì tao sẽ bẻ gãy từng ngón tay của mày”
"Mày kiêu ngạo bao nhiêu thì tao có thể trị bấy nhiêu, cứ chờ mà xem."
Tôi nhìn chằm chằm vào ngón út tay trái của mình.
Mấy năm trước nó đã bị Diệp Minh Sách bẻ gãy.
Mặc dù sau đó có phẫu thuật nối tay nhưng đồ giả vẫn là đồ giả, chỉ để trang trí mà thôi.
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp sự che chở của Diệp Minh Sách đối với em gái mình.
Tôi tát Diệp Hi Tịch một cái, việc này không thể bỏ chỉ vì tôi bị đánh đến ngất xỉu phát sốt.
Diệp Minh Sách chưa từng tốt bụng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-gia-mao/5.html.]
7
Sau khi cả nhà bàn bạc, họ quyết định trừng phạt tôi bằng cách bắt tôi phải quét nhà xí của Diệp thị trong ba năm.
Tôi biết cái nhà này đang ép tôi phải hiểu.
Tôi Diệp Đa Dư, rốt cuộc là cái thá gì ở nhà họ Diệp?
Không ai cho tôi cơ hội để từ chối.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Tan học sẽ có xe đưa tôi đến Diệp thị để làm việc.
Hôm đấy là sinh nhật tôi, nhân viên phụ trách quét dọn nhà xí của tập đoàn Diệp thị hỏi tôi:
“Cháu bé vẫn là học sinh cấp ba nhỉ? Sao nhỏ như vậy đã đi làm công việc bẩn thỉu như này rồi? Bố mẹ cháu đâu?”
Hoá ra bên ngoài chẳng ai biết tôi là con gái của nhà họ Diệp cả.
Họ nghĩ tôi là học sinh nghèo làm việc bán thời gian.
Mà thôi vậy cũng được, đỡ có ai xa lánh hay cô lập, bắt nạt tôi. Cũng không ai mắng tôi là con hoang nữa.
Tạm thời có thể làm con người bình thường rồi nhỉ?
Trong lúc dọn dẹp từng tầng một, tôi tranh thủ nghe tiếng anh và học thuộc văn.
Giờ giải lao, tôi sẽ trốn vào nhà vệ sinh nữ để làm bài.
Sau đó nhà vệ sinh nữ đã biến thành chốn yên bình dành riêng cho tôi.
Quét dọn hết tất cả thì đã gần 10 giờ tối.
Dì phụ trách quét dọn cùng tôi lấy ra một chiếc bánh sinh nhật.
"Cháu bé, khi công ty cấp thẻ cho dì, dì mới biết hôm nay là sinh nhật cháu. Dì cũng không chuẩn bị gì nhiều mà chỉ có chiếc bánh sinh nhật này để cháu mang về nhà ăn.”
Tôi run rẩy cầm chiếc bánh nhỏ, oà khóc.
"Ơ kìa, sao cháu lại khóc rồi?"
Tôi lau nước mắt đi: "Cảm ơn dì, lần đầu tiên có người chúc mừng sinh nhật cháu."
"Làm sao có thể, bố mẹ cháu đâu, họ không tổ chức cho cháu hả?"
Ở nhà họ Diệp tôi có bao giờ được tổ chức sinh nhật đâu.
Đối với họ đây không phải ngày ăn mừng gì mà là ngày một tội nghiệt ra đời.
Tôi cẩn thận giấu chiếc bánh vào trong túi.
Trở về nhà họ Diệp, tôi lên gác xép rồi cắm nến thổi mừng sinh nhật.
Thật ra hôm nay không phải sinh nhật tôi mà là sinh nhật của Diệp Hi Tịch.
Nhưng tôi vẫn muốn đốt lên ánh nền để cầu nguyện.
Hệ thống cũng hát mừng sinh nhật tôi: "Chúc cô sinh nhật vui vẻ......"
Tôi cười trong nước mắt, hơi ấm duy nhất trong nỗi đau khổ tột cùng này.
Bỗng dưng cánh cửa phòng bị đá văng.