Kẻ giả mạo - 10
Cập nhật lúc: 2024-06-18 09:42:49
Lượt xem: 3,712
13
Diệp Minh Sách còn không chấp nhận nổi sự thật này nói gì Diệp Hi Tịch.
Bọn họ quyết định sẽ xét nghiệm lại lần nữa.
Sau đó, một cú tát như giáng xuống mặt hai người họ.
Người đầu tiên suy sụp chính là Diệp Hi Tịch.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn đứng trên bục cao đạo đức, suốt ngày mắng chửi tôi.
"Nó chính là đứa con hoang do kẻ thứ ba sinh ra, từ khi nó xuất hiện trên đời đã thiếu nợ con rồi!”
“Nếu con khốn này còn liêm sỉ thì đã không sống tới bây giờ rồi!”
Bây giờ tôi trả lại y hệt những câu này cho nhỏ.
Diệp Hi Tịch không chịu nổi sự thật, gục xuống và điên cuồng giật tóc.
Bố quát tôi: "Câm miệng, không được nói con bé như thế !"
Ông già còn muốn tiếp tục nhưng Diệp Minh Sách đã nhanh chân bảo vệ tôi phía sau.
Đây là lần đầu tiên anh ta bảo vệ tôi với tư cách là anh trai chứ không phải bảo vệ Diệp Hi Tịch.
Bố đã già và suy yếu.
Diệp Minh Sách còn trẻ và đầy nghị lực, đang ở thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.
Hai cha con đối đầu nhau, không khí căng thẳng, chiến tranh nổ ra bất cứ lúc nào.
Người không thể chịu nổi cảnh này nhất chính là Diệp Hi Tịch.
Cô ta ghen tị khi thấy anh trai mình bảo vệ tôi sau lưng và khóc loạn lên.
"Anh cả không thương em nữa sao? Anh tính chuyển hết sự yêu thương anh dành cho em suốt mười tám năm qua san Diệp Đa Dư à?"
Ánh mắt Diệp Minh Sách lảng tránh nhưng thái độ lại rất kiên định.
Yêu thương Diệp Hi Tịch bao nhiêu thì anh ta lại cảm thấy mình đần độn bị lừa bấy nhiêu.
Là một người yêu hận rõ ràng, anh cả nói: "Mày không phải em gái tao!"
Diệp Hi Tịch khóc oà lên.
Thật đáng tiếc khi cuộc sống hạnh phúc của đứa trẻ khóc là có sữa đã vĩnh viễn không còn nữa.
Bà Diệp muốn xông lên xé rách miệng cô ta: "Mày làm gì có tư cách để khóc? Từ nhỏ đến lớn, mày đã phải chịu ấm ức nào chưa? Người ấm ức là Đa Dư kia kìa, nó không khóc thì thôi mày khóc cái gì?"
"Mẹ......"
Diệp Hi Tịch ôm lấy chân bà Diệp nhưng bị đẩy ra.
"Đừng gọi thế, tao không phải mẹ mày!"
Cô ta vẫn gào thét, hết lần này đến lần khác, trông vô cùng đáng thương.
"Mẹ, anh trai, hai người không cần con nữa sao?"
"Ừ, không cần nữa!"
Bà Diệp trả lời dứt khoát.
Diệp Hi Tịch cười như điên, cầm d.a.o gọt trái cây lên muốn c.ắ.t c.ổ tay mình.
Cô ta cảm thấy trên người mình chảy dòng m.á.u của kẻ thứ ba rất bẩn và ti tiện.
Bố vội chạy tới giật lấy d.a.o mổ và ôm nhỏ vào lòng dỗ dành: "Hi Tịch con đừng làm như vậy. Con vẫn là đứa con gái bố yêu nhất, là tiểu công chúa cao quý nhất của nhà họ Diệp. Con không cần phải để ý xuất thân của mình, bố sẽ không để ai bắt nạt con đâu, con bình tĩnh lại đi"
Thế nhưng suốt ngày Diệp Hi Tịch chỉ biết đến tự sát.
Cô ta nhốt mình vào phòng tắm, muốn rửa đi cái mác con hoang.
Tiếc là dù có rửa bao nhiêu cũng không sạch được đâu.
"Dối trá, tất cả là dối trá! Tao không phải tạp chủng do người thứ ba sinh ra! Tao không phải con gái của kẻ phá hoại gia đình người khác! Tại sao, tại sao, tại sao tao mới là rác rưởi?”
14
Bà Diệp không muốn nghe thấy tiếng khóc của Diệp Hi Tịch nữa. Mười tám năm qua, bà ấy yêu thương cô ta bao nhiêu thì giờ lại hận bấy nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-gia-mao/10.html.]
Mẹ muốn Diệp Hi Tịch phải trải qua gấp trăm ngàn lần những gì mà tôi phải chịu.
Thấy cô ta lại tự sát, bà Diệp tức giận tát nhỏ một cú thật mạnh.
"Mày có tư cách gì để tự sát? Mày phải sống để chuộc tội nghe chưa! Những gì Đa Dư phải nhận trước kia, mày cũng nếm thử đi.”
Đầu tiên bà Diệp đuổi Diệp Hi Tịch ra khỏi phòng lớn, chuyển đồ vào căn gác xép kia.
Sau đó bắt cô ta tới tập đoàn Diệp thị làm lao công.
Sao bố tôi có thể để vợ mình bắt nạt con gái cưng được?
Hai vợ chồng ngày ngày cãi nhau, gia đình xảy ra chiến tranh.
Diệp Minh Sách sống c.h.ế.t với bố mình, anh ta cố gắng làm giảm quyền lực của ông già để mẹ thích làm gì thì làm.
Nhưng bố tôi lại không thể rèn được Diệp Hi Tịch.
Vì để bà Diệp chấp nhận mình, cô ta làm hết những yêu cầu của mẹ tôi.
Một năm, hai năm.
Cô ta cũng ở trong nhà vệ sinh nữ. Không ai ép buộc cả là tự nguyện.
Thật ra Diệp Hi Tịch có vẻ kiêu căng nhưng cô ta vô cùng ám ảnh với hai chữ đạo đức
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Bố tưởng rằng chỉ cần có ông che chở thì cho dù thân phận của Diệp Hi Tịch có lộ ra vẫn sẽ sống tốt. Đáng tiếc ông già đã tính sai một chuyện, đối với loại người như cô ta. Lúc đứng trên bục cao đạo đức mỉa mai, sỉ nhục người khác thì rất vui sướng nhưng một khi phát hiện mình chính là loại người mà bản thân khinh thường thì chẳng khác nào rơi xuống 18 tầng địa ngục.
So với cái c.h.ế.t thì việc là con hoang còn khó chấp nhận hơn đối với Diệp Hi Tịch.
Ba năm sau, tôi đã là sinh viên năm cuối của Đại học Thanh Hoa.
Một đêm nọ, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Diệp Hi Tịch.
Cô ta chân thành xin lỗi tôi.
"Diệp Đa Dư, xin lỗi chị. Em nợ chị quá nhiều, dọn nhà vệ sinh ba năm cũng không trả được, em mệt mỏi quá, không muốn trả nữa.”
"Giá như bố không tráo đổi chúng ta thì tốt bao nhiêu, chị à, em thực sự xin lỗi."
Sau đó, có một tiếng vang lớn ở đầu bên kia của điện thoại.
Tôi ôm chặt chiếc điện thoại, hồi lâu không thể diễn tả được cảm xúc của mình.
Lúc này, tôi chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập hoảng sợ và bất lực, nước mắt tôi bỗng dưng rơi xuống.
Sáng hôm sau tôi nhận được tin Diệp Hi Tịch nhảy từ sân thượng của tập đoàn Diệp thị xuống.
Bố tôi gục xuống, ôm t.h.i t.h.ể đầy m.á.u của cô ta và đột quỵ tại chỗ.
Từ giờ ông ta sẽ nằm liệt giường và chịu sự tra tấn của bà Diệp.
15
Tôi đã vô số lần tưởng tượng rằng tôi và bà Diệp sẽ nhận nhau rồi tôi được bà ấy ôm như cách bà ấy ôm Diệp Hi Tịch trước đây.
Nhưng kể từ khi sự thật được sáng tỏ, tôi vẫn gọi mẹ mình là bà Diệp và vẫn chưa có ý định nhận lại bà ấy.
Đúng là mẹ tôi rất đáng thương, bị chồng mình lừa dối nhiều năm.
Nhưng tôi có được ngày này một phần cũng là do bà ấy.
Tôi không thể tha thứ cho việc bà ấy dung túng hai đứa con của mình làm tổn hại tôi.
Sau khi tôi vào đại học, bà Diệp luôn gửi cho tôi tin nhắn WeChat.
Bà ấy hỏi tôi ở trường học ăn có ngon không? Ở có tốt không?
Bảo tôi mặc thêm quần áo khi trời lạnh và gọi cho tôi đồ uống có đá khi trời nóng.
Tôi chỉ đọc mà không trả lời.
Tôi sẽ không từ chối sự quan tâm mà bà Diệp dành cho tôi.
Bởi vì tôi chưa từng biết cảm giác có mẹ là như thế nào.
Nhưng tôi sẽ không đáp lại bà ấy dù chỉ là một điều nhỏ nhất.
Dù sao tôi biết ông bố kia rơi vào tay bà Diệp sẽ sống không bằng chết.
Cứ để vợ chồng hai người họ hành hạ lẫn nhau đi.