Kẻ Ghen Còn Đang Chờ Lớp Vỡ Lòng - 11.
Cập nhật lúc: 2025-01-01 23:25:27
Lượt xem: 109
Nhớ đến chuyện "paparazzi", tôi thăm dò hỏi: "Không biết ngoài kia có phóng viên rình không, nếu không thì…"
"Được."
Thấy anh ta trả lời nhanh gọn, rõ ràng là có chuẩn bị trước, tôi bỗng thấy mình bị lừa, nhưng cũng không dám đuổi anh ta ra ngoài, đành trợn mắt đi dọn phòng cho khách.
Còn vị "cậu chủ" kia, cứ khoanh tay đứng dựa cửa xem như không liên quan đến mình.
"Nhưng vẫn phải tạo scandal."
Câu nói đó khiến tôi giật b.ắ.n mình.
"Ờ."
"Sau này có thể còn có người khác nữa."
"Ừ ừ."
Im lặng một lúc, anh ta nói thêm:
"Biết đâu đến lúc nào đó là thật."
Tôi thở dài xoay người lại, nở nụ cười giả tạo: "Tốt thôi, chúc anh sự nghiệp thuận lợi."
Nói thật, nếu không tận mắt chứng kiến, tôi không thể tưởng tượng nổi sắc mặt của một người có thể "biến sắc" nhanh đến vậy.
"Có việc gì thì tự giải quyết đi nhé, ngủ ngon."
Vỗ vai anh ta xong, tôi nhanh chóng chuồn thẳng, không dám nhìn sắc mặt anh ta thêm lần nào nữa.
Về đến phòng mình, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, như thể đang đề phòng chính mình, tôi khóa chặt cửa lại.
Lẽ ra sau bao nhiêu chuyện xảy ra hôm nay, tôi phải ngủ như chết, nhưng cuối cùng tôi lại mất ngủ.
Trằn trọc trên giường một lúc, tôi bực bội bò dậy, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi mở máy tính, tìm đến thư mục có tên "Tuyệt đối tuyệt đối không được mở".
Nhưng thư mục vốn đã "gợi đòn" này, giờ đây lại càng như đang "quyến rũ" tôi: "Vào đi, vào đi, xem một chút thôi mà".
Xem một chút thôi, có làm sao đâu.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến tôi suy sụp.
Thư mục đó chứa gần như tất cả kỷ niệm của tôi với Cố Y Thành trong suốt một năm. Từ ảnh chụp chung đến ảnh chụp trộm, từ bài hát anh ta viết cho tôi đến những bức thư tôi viết cho anh Cố Y Thành, thậm chí còn có ảnh chụp màn hình những dòng trạng thái khoe khoang tình cảm và lịch sử trò chuyện.
"Chocolate, dạo này em khỏe không?"
Mở một tin nhắn anh ta từng gửi trong lúc tôi đang đi quay một bộ phim ngắn, chỉ cần nhìn thấy cách xưng hô, tôi đã đỏ mặt.
Nếu những thứ này bị lộ ra ngoài, sự nghiệp của Cố Y Thành coi như tiêu tan? Tôi cười khổ nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-ghen-con-dang-cho-lop-vo-long/11.html.]
Nhưng mục đích duy nhất tôi lưu giữ những thứ này là để an ủi bản thân, để nhớ về mối tình trong sáng, ngây thơ khi tôi còn có thể tự do, tự tại, cũng là để tìm một chỗ dựa tinh thần mỗi khi nhìn thấy Cố Y Thành tỏa sáng.
Tôi chưa bao giờ dám thừa nhận, nhưng hôm nay, khi Triệu Điềm Điềm nói thẳng thừng mọi thứ, tôi mới phát hiện mình không thể trốn tránh sự thật hiển nhiên này… Tôi hoàn toàn chưa quên được anh ta, cái gọi là "quên hết rồi" chỉ là lời nói dối để tự lừa dối bản thân.
Nhưng khi đó, chúng tôi ngang sức ngang tài, đứng cùng vị trí, có tương lai tươi sáng. Còn từ khi tôi phát hiện con đường của mình đã bị chặn đứng, tôi càng ngày càng hiểu rõ: Hai chúng tôi, sẽ không có tương lai.
Tuy rằng lúc đó chúng tôi đang yêu nhau say đắm, nhưng chút kiêu hãnh còn sót lại không cho phép tôi nói thẳng hoàn cảnh của mình với anh ta, càng không muốn đợi đến khi anh ta phát hiện ra sự thật rồi "ra vẻ anh hùng" nói "không quan tâm", nên tôi cố tình tỏ ra dứt khoát, gửi cho anh ta tin nhắn chia tay "ngôn tình" kiểu "duyên đến duyên đi, giang hồ không gặp lại", sau đó cắt đứt mọi liên lạc.
Dù sau đó mọi người trong trường đồn đại đủ điều về chuyện chia tay đột ngột của chúng tôi, trong đó không ít lời chỉ trích nhắm vào tôi, người vốn luôn kiêu ngạo, nhưng cả hai chúng tôi đều không giải thích nửa lời.
Còn bây giờ, Cố Y Thành càng nổi tiếng, những bài báo lá cải càng nhắc nhở chúng tôi về khoảng cách quá lớn giữa hai người.
Tôi thở dài, đang định tắt máy tính đi ngủ thì một email mới hiện lên.
"Cô suy nghĩ thế nào rồi? Chỉ cần cô đồng ý, tôi chắc chắn có thể giúp cô trở thành ngôi sao nổi tiếng không kém gì Cố Y Thành."
Nhìn thấy ba chữ "Cố Y Thành", tôi như bị nhìn thấu bí mật sâu kín nhất, mọi lớp ngụy trang bỗng chốc trở nên vô nghĩa.
Tim tôi đập mạnh, tôi dựa lưng vào ghế, nhìn dòng chữ ngắn ngủi đó, càng thêm mất bình tĩnh.
"Kha Lật, tôi biết em chưa ngủ."
Tiếng gõ cửa đột ngột làm tôi giật mình.
"Gì đấy?" Tôi cố gắng làm cho giọng mình nghe như đang ngái ngủ.
Tôi đợi một lát, Cố Y Thành vẫn không trả lời, đành đứng dậy đi mở cửa.
"Tôi giả vờ lâu như vậy, em cũng không thèm ghen à?"
Lúc này, đôi mắt sâu thẳm của anh ta gần ngay trước mặt, hơi thở phả ra mang theo mùi rượu nhàn nhạt, gò má cũng ửng hồng.
Tôi định giả ngốc như mọi khi, nhưng vừa mở miệng, tôi lại luống cuống đến nỗi chẳng nói nên lời.
*Bắt đầu đổi xưng hô nam chính với nữ chính và ngôi ba nam chính từ đây nhé~
"Kha Lật, anh nhớ em, rất nhớ, rất nhớ."
Anh tiến lên một bước, ôm lấy tôi. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mặt tôi đỏ bừng, trong đầu chỉ còn lại giọng nói, hơi ấm và hơi thở của Cố Y Thành, tim đập nhanh như muốn nổ tung, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Tôi đưa tay ra, nhưng lại do dự không biết có nên đáp lại hay không.
"Anh không quan tâm truyền thông, paparazzi nói gì, cũng không sợ công khai rồi sẽ mất fan, sự nghiệp thì phải dựa vào thực lực và vận may, nhưng anh quan tâm đến em, điều này không thay đổi."
Dừng một chút, anh ta nói thêm: "Anh sẽ cố gắng bảo vệ em thật tốt."
Tuyệt đối không thể như vậy.