Kẻ cắp hoa hồng - 1
Cập nhật lúc: 2024-12-24 14:54:24
Lượt xem: 323
KẺ CƯỚP HOA HỒNG [FULL]
Tác giả: 二十二划骨
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Sau khi tôi chết, Thẩm Tuyết vẫn ở bên cạnh Cố Diên Chi.
Cho đến khi Cố Diên Chi bị cô ta làm cho cảm động, từ trong bóng ma cái c.h.ế.t của tôi đi ra.
Bọn họ ở bên nhau trong tiếng chúc phúc của vạn người.
Chỉ có tôi c.h.ế.t không nhắm mắt.
Bởi vì Thẩm Tuyết đã g.i.ế.c tôi.
1
Ngày Cố Diên Chi và Thẩm Tuyết ở bên nhau, là ngày tuyết đầu mùa, cũng là ngày giỗ của tôi. Cố Diên Chi ngồi xếp bằng trước bia mộ tôi, từng bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống, rơi vào khóe mắt và đuôi lông mày của anh.
Anh trầm mặc nhìn ảnh chụp của tôi trên bia mộ, cho đến khi Thẩm Tuyết tới tìm anh. Cô ta đứng cách đó hơn năm bước nhìn Cố Diên Chi, nói: "Vương Kiệt gọi điện thoại cho anh, không ai nhận, tối nay tuyên truyền phim Lam Đài, anh không thể vắng mặt nữa.”
Cố Diên Chi không để ý đến cô ta. Thẩm Tuyết đột nhiên nổi giận: "Cố Diên Chi, ba năm rồi, nếu không buông xuống được thì cũng phải có chừng mực, Ân Nhan đã c.h.ế.t rồi, tại sao lại để một người đã c.h.ế.t ảnh hưởng đến cuộc sống của người còn sống."
Lúc này Cố Diên Chi mới nhìn Thẩm Tuyết, thần sắc lạnh lùng, ngữ khí không thể nghi ngờ: "Câm miệng.”
Thái độ lạnh lùng này làm cho nước mắt của Thẩm Tuyết chực tràn mi, nhưng cô ta nhịn lại, trước khi nước mắt rơi ra thì xoay người, tôi nghe thấy cô ta nói: "Em mặc kệ anh, Cố Diên Chi, anh cứ ôm bia mộ Ân Nhan sống cả đời đi.”
Cô ta đi vừa nhanh vừa vội, Cố Diên Chi thờ ơ, tôi ngồi xổm bên cạnh Cố Diên Chi, thở dài một hơi. Vừa dứt hơi thở, tôi nghe thấy Thẩm Tuyết thét lên thất thanh. Sắc mặt Cố Diên Chi thay đổi, sau đó đứng lên đi tới chỗ Thẩm Tuyết phát ra âm thanh.
Có lẽ do tuyết rơi đường trơn, Thẩm Tuyết lại đi gấp, chân trượt ngã một cái. Lúc Cố Diên Chi đi qua, cô ta té ngã trên mặt đất, thoạt nhìn rất chật vật, mắt cá chân sưng đỏ, trên mặt nước mắt vẫn chưa khô.
Cố Diên Chi ngồi xổm bên cạnh Thẩm Tuyết, đưa tay kiểm tra vết thương trên chân cô ta. Anh đưa lưng về phía tôi, mái tóc trên trán che khuất mặt, tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng có thể nghe thấy giọng nói của anh, ôn hòa khó có được, không giống giọng nói lạnh lùng thường ngày đối với Thẩm Tuyết, anh hỏi: "Bị thương ở đâu?"
Thẩm Tuyết mặc kệ anh trầm mặc kiểm tra vết thương của cô ta, cho đến khi đầu ngón tay Cố Diên Chi chạm vào mắt cá chân sưng đỏ của Thẩm Tuyết, cô ta mới cúi đầu nói: "Xin lỗi.”
Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng chúng tôi đều biết vì sao Thẩm Tuyết xin lỗi, cô ta là vì những lời vừa mới nói với Cố Diên Chi ở trước bia mộ tôi.
Cố Diên Chi không nói gì, chỉ ngồi xổm trước mặt Thẩm Tuyết, sau đó chìa lưng ra trước mặt cô ta, nói: "Lên đây, tôi dẫn cô đi tìm bác sĩ.”
Tôi nhìn thấy Thẩm Tuyết che miệng, ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin được, giống như đang nằm mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-cap-hoa-hong/1.html.]
Cho đến khi Thẩm Tuyết cẩn thận ghé vào lưng Cố Diên Chi, nước mắt mới lặng lẽ rơi xuống cổ Cố Diên Chi. Cô ta vòng tay quanh cổ Cố Diên Chi, dán mặt vào lưng anh. Cố Diên Chi dừng một chút, không cự tuyệt, cũng không nói gì, chỉ cõng Thẩm Tuyết chậm rãi đi xuống núi.
Tôi nhắm mắt đi theo phía sau bọn họ, nhìn bóng lưng Cố Diên Chi cõng Thẩm Tuyết, trái tim đã sớm không còn đập lại cảm thấy đau đớn. Tôi che ngực, tôi không biết tại sao người c.h.ế.t vẫn có thể đau lòng.
Tôi nghĩ đến chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi. Khi đó tôi và Cố Diên Chi còn đóng vai quần chúng trong đoàn làm phim, lúc anh làm thế thân cho nam chính nhảy từ đài cao xuống thì xảy ra sự cố, may mắn lúc ấy lực chú ý của tôi lúc nào cũng ở trên người anh, lúc anh ngã xuống tôi đã nhào lên làm đệm cho anh. Anh không bị thương nặng, nhưng chân của tôi lại bị cột sắt đè một cái, sưng lên thật lớn.
Sau đó lúc từ bệnh viện đi ra, vì không có tiền đón xe, anh trầm mặc không nói cõng tôi từng bước, từng bước đi về nhà, tôi ở trên lưng anh nhỏ giọng ngâm nga hát.
Anh dừng một chút, lạnh như băng hỏi tôi: "Chân bị thương còn vui vẻ như vậy, cũng may chỉ là đập vào chân, nếu như đập vào đầu thì phải làm sao?"
Tôi lơ đễnh, cười hì hì nói: "Không phải là không đập trúng sao? May mà anh không sao.”
Anh trầm mặc thật lâu, sau đó buồn bực nói: "A Nhan, sau này đừng vì anh mà mạo hiểm nữa, anh tình nguyện tự mình xảy ra chuyện, cũng không muốn em xảy ra chuyện gì.”
Tôi “phuy phuy” và ôm cổ anh thật chặt, nói: "Anh không có việc gì mà.”
Anh “ừ” một tiếng: "Chúng ta đều không có việc gì, A Nhan, anh thề, sau này anh nhất định sẽ cho em tất cả những gì tốt nhất.”
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ sự thật trong lời nói của anh. Lúc đó tôi dán mặt lên lưng anh, nói: "Những gì anh cho em bây giờ chính là tốt nhất.”
Anh không nói gì.
Sau đó tôi ở trên lưng anh, nói đùa với anh: "Anh phải đáp ứng với em, sau này không được cõng cô gái khác."
Suy nghĩ một chút tôi lại bổ sung một điều: "Ngoại trừ phục vụ cho diễn xuất.”
Anh bật cười, sau đó nói: "Được, anh đồng ý với em, ngoại trừ diễn xuất, anh sẽ không cõng người khác.”
Tôi không biết lúc Cố Diên Chi cõng Thẩm Tuyết, có nhớ tới lời hứa năm đó với tôi hay không. Có lẽ đã quên mất.
Sau tất cả, tôi đã c.h.ế.t ba năm. Trên lưng anh cũng đã có người mới.
2
Xuống núi, Vương Kiệt chờ ở chân núi, nhìn thấy Cố Diên Chi cõng Thẩm Tuyết xuống, ánh mắt sáng lên, lập tức lại đón, lo lắng nhìn Thẩm Tuyết sau lưng Cố Diên Chi, hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Diên Chi lời ít ý nhiều: "Chân bị trật.”
Bọn họ đưa Thẩm Tuyết đi bệnh viện, lúc Thẩm Tuyết đi quay phim, Vương Kiệt đứng ở bên cạnh cố Diên Chi, thở dài nói: "Mặc dù Thẩm Tuyết là thiên kim đại tiểu thư kiêu căng, nhưng mấy năm nay, tâm ý của cô ấy đối với cậu như thế nào, tất cả mọi người có thể nhìn thấy."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ánh mắt Vương Kiệt đỏ lên, nhắc tới tôi: "A Nhan... dưới suối vàng A Nhan biết, chắc chắn cũng hy vọng cậu sớm thoát ra được.”