Kẻ buôn người - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-22 16:23:52
Lượt xem: 239
22.
Tôi ngồi sụp xuống góc cầu thang, gọi điện cho Lâm Ngữ Mặc.
“Em yêu, anh vừa mới tan làm, không ngờ ngày đầu đi làm lại phải tăng ca đến giờ này, bố em thế nào rồi?”
“Phẫu thuật xong rồi, rất suôn sẻ.”
“Tiền đủ không? Có cần anh đi vay thêm không?”
“Không cần.” Tôi do dự một chút, lại nói,
“Tiền chữa trị sau này vẫn cần, mỗi tháng đều phải đóng tiền thuốc, còn khá nhiều.”
“Không sao, có anh đây, anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền!”
Tôi cảm thấy mắt mình nóng lên.
Nước mắt rơi trên nền đất.
Tôi nói: “Vài ngày nữa em sẽ về, em muốn ăn cơm niêu anh nấu.”
Anh nói: “Chuyện nhỏ! Món đơn giản như thế, lúc nào cũng được, anh sẽ cho thêm hai quả trứng rán.”
“Còn thêm một cái đùi gà.”
“Dễ mà.”
Nhưng, từ ngày đó, đã trọn 8 năm, tôi rốt cuộc chưa được ăn cơm niêu anh nấu.
23.
Từ chiều tối, tôi đã cảm thấy đầu óc nặng trĩu, lờ đờ muốn ngủ.
Tôi không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn xa lạ.
Đầu giường treo một tấm vải đỏ, trên tường dán chữ "song hỷ" đỏ, bộ chăn gối đỏ thêu hình rồng phượng trình tường.
Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm đen kịt.
Một người đàn ông khỏa thân, bốc mùi rượu, nằm ngửa như một con lợn béo bên cạnh, phát ra tiếng ngáy như sấm.
Tôi hốt hoảng lật chăn ngồi dậy, trong gương trang điểm đối diện, phản chiếu một khuôn mặt bàng hoàng, trang điểm lòe loẹt.
Đó là mặt tôi.
Cơ thể truyền đến cảm giác khác lạ.
Tôi cúi đầu, kinh hãi phát hiện, mình không mặc gì cả.
Tôi đã bị cư/ỡng bức.
Cơn ác mộng đời tôi, cứ như vậy mà đột ngột giáng xuống.
24.
Những trải nghiệm sau đó, là một chuỗi bi kịch không có hồi kết.
Tôi nhiều lần khởi kiện, báo án, đổi lại chỉ là những lần hòa giải, khuyên nhủ.
“Nhất nhật phu thê bách nhật ân.”
“Ha ha ha, giữa hai vợ chồng trẻ, sao tính là cưỡn/g b/ức chứ?”
Hồi đó, vùng quê nhỏ bé đó còn rất bảo thủ, đã tổ chức đám cưới, coi như đã vào cửa.
Ngôi làng mới tái định cư, người dân tuy đã chuyển vào các căn hộ, nhưng các quan niệm và phong tục vẫn giữ nguyên.
Con gái đã gả là nước đổ ra ngoài.
Cô dâu đã cưới về là người giúp việc miễn phí.
Hầu hạ cha mẹ chồng, giặt giũ nấu nướng, bị chồng đùa bỡn, đều là bổn phận.
Người nhà họ Tôn rêu rao khắp nơi, nói tôi là cô dâu mà họ đã chi 28,8 vạn tệ sính lễ để cưới về, đường hoàng nhập vào cửa.
Người ngoài cũng không biết nói gì thêm.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Còn có người nghe thấy “288.000 tệ”, liền chỉ trỏ nói tôi là cô gái tham vàng bỏ ngãi, được lợi còn làm ra vẻ, làm kỹ nữ mà còn đòi dựng đền thờ trinh tiết.
“Tiền đã nhận rồi, bây giờ hối hận à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-buon-nguoi/chuong-5.html.]
Để ngăn tôi chạy trốn, nhà họ Tôn nhốt tôi trong phòng, không cho ra ngoài.
Người hòa giải thi thoảng lại đến thăm nhà, mặt giả nhân giả nghĩa, liên tục khuyên nhủ tôi:
“Ngày tháng qua đi đều như vậy mà.”
“Phụ nữ chúng ta, chẳng phải đều gả gà theo gà, gả chó theo chó sao? Cô theo con trai cán bộ, phải vui mừng chứ! Cả làng này không có nhà nào giàu có như vậy, cô còn không hài lòng điều gì?”
“Người ta có thể để ý đến cô, là phúc của cô. Xem nào, ui chà, khuôn mặt nhỏ thật xinh đẹp làm sao…”
Người hòa giải vừa nói, vừa bắt đầu đưa tay sờ mặt tôi.
Tôi lập tức nắm lấy, cắn mạnh xuống.
Bà ta kêu lên đau đớn, tay chảy máu, suýt nữa bị cắn mất một mảng thịt.
Từ đó, tôi bị nhốt vào phòng chứa đồ, không gặp ai khác.
Để hoàn toàn kiểm soát tôi, họ bỏ thuốc vào đồ ăn.
Không ăn, tôi sẽ c.h.ế.t đói.
Ăn rồi, tôi sẽ mất tỉnh táo.
Để duy trì sự sống, tôi buộc phải ăn.
Lâu dần, ý chí của tôi càng lúc càng suy yếu.
Tôi không phân biệt được là do sự tra tấn và ngược đãi, hay do tác dụng của những loại thuốc đó.
Tinh thần tôi sụp đổ.
25.
Tên con trai phá gia chi tử của nhà họ Tôn, Tôn Uy, suốt ngày lêu lổng, quanh quẩn ở sòng bạc ngầm, quán bar và tiệm massage.
Là cán bộ thôn, Tôn Nhị Quý cưng chiều con trai hết mực:
"Nhà tôi tiền nhiều không xài hết, cứ để nó phá! Chúng tôi có điều kiện mà!"
Tôn Nhị Quý ngồi vắt chân chữ ngũ, nhả khói thuốc phì phèo, khoe khoang khắp phòng bài:
"Con trai tôi chơ.i gái, có đến mấy trăm đứa! Hôm nay lại c.hơi thêm hai con bé!"
Lúc đó, mấy bạn chơi bài lâu năm của ông ta sẽ cười rộ lên.
"Con giỏi hơn cha rồi đấy!"
Anh trai của Tôn Nhị Quý, Tôn Đại Phú, tức bác của Tôn Uy, đã sớm lên thành phố lập nghiệp, làm ăn phát đạt trong ngành ngoại thương, giờ làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị một tập đoàn.
Tôn Đại Phú, lão già này, ngày ngày đeo kính gọng vàng, làm ra vẻ lịch sự, nhưng thực ra là kẻ hám lợi.
Sau khi phát đạt nhờ kinh doanh, ông ta khinh thường đứa em trai nhà quê, luôn sợ bị hỏi vay tiền, nên đã cắt đứt liên lạc.
Nhưng từ khi nhà Tôn Nhị Quý được đền bù giải tỏa, phất lên thành nhà giàu mới nổi, Tôn Đại Phú lại nối lại liên lạc với Tôn Nhị Quý, tỏ ra thân thiết hơn cả hồi nhỏ.
"Mày để thằng con cứ ăn chơi thế này không ổn đâu."
Tôn Đại Phú nghiêm túc khuyên em trai,
"Nó cứ phung phí như vậy, sớm muộn gì cũng tiêu sạch của cải nhà mày. Không kể mày có mấy căn nhà, có núi vàng hay núi bạc, nhà có con bạc, trong một đêm cũng mất sạch."
Tôn Nhị Quý thấy có lý, hỏi anh trai nên làm gì.
"Phải kiếm vợ cho nó, trói buộc nó lại."
Tôn Đại Phú làm động tác bắt giữ bằng tay.
Tôn Nhị Quý thấy khó khăn.
Nhà tuy tiền nhiều không xài hết, nhưng Tôn Uy là kẻ ham cờ bạc, thích chơi gái, tiếng xấu quá tệ.
Người địa phương biết rõ danh tiếng xấu xa của hắn, không ai muốn kết thông gia.
Người giàu khinh thường gia đình như vậy, người nghèo cũng không dám mạo hiểm gả con gái cho kẻ cờ bạc.
"Tìm ở địa phương không được, thì lên thành phố tìm, ra ngoại tỉnh tìm."
Tôn Đại Phú đề nghị.
"Thành phố? Ngoại tỉnh? Tìm thế nào? Tôi không quen ai cả."
"Tôi quen nhiều người. Để tôi tìm giúp, chuyện này giao cho tôi." Tôn Đại Phú nói.