Kẻ Ác Rồi Sẽ Phải Trả Giá! - 3
Cập nhật lúc: 2024-12-25 08:26:26
Lượt xem: 2,581
Tôi không biết cô ấy đã ôm tôi bao lâu, chỉ biết rằng khi hơi thở của tôi dần ổn định, tôi buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô ấy.
Tôi nói:
“Tôi không sao.”
Tay áo của nữ cảnh sát bị tôi bóp chặt đến mức nhàu nát. Cô ấy nhẹ nhàng vỗ vai tôi, rồi đứng thẳng bên cạnh.
Hàn Lộ đã quay lại chỗ ngồi đối diện, đợi tôi lấy lại bình tĩnh. Sau đó ông ấy mới từ tốn hỏi:
“Trước khi đến đây, cô có biết người được nhắc đến trong bài viết chính là mình không?”
Tôi lắc đầu, cả người kiệt sức dựa vào ghế.
Nếu biết nhân vật trong bài là mình, làm sao tôi có thể bình thản mà nói chuyện với cảnh sát được chứ?
Hàn Lộ dường như cũng nhận ra điều đó, ông ấy không tranh cãi, mà kể lại một số tình tiết.
“Ban đầu gọi cô đến đây, chỉ là muốn hiểu thêm về Lâm Thành Khê, bởi vài ngày trước khi bài viết được đăng, cô đã từng gặp ông ta.”
“Nhưng cô lại là nạn nhân. Có những điều chúng tôi bắt buộc phải làm rõ với cô.”
Ông ấy nhìn tôi, như thể muốn nhìn thấu tận sâu trong lòng tôi.
Hàn Lộ nói, bài viết tố cáo này đang lan truyền rầm rộ trên mạng, nhưng lại không có nạn nhân nào gọi điện báo cảnh sát. Cuối cùng, người báo án và khiến vụ việc được lập hồ sơ là một cư dân mạng.
Sự phẫn nộ trên mạng quá nghiêm trọng, cấp trên rất quan tâm, đặc biệt cử một nhóm nhỏ để điều tra.
Nạn nhân không rõ ràng, tất cả các thông tin đều xuất phát từ bài viết tố cáo kia. Họ chỉ có thể vừa cử người thẩm vấn Lâm Thành Khê, vừa liên hệ với người đã đăng bài tố cáo đó.
Trước khi gọi cho tôi, họ vừa mới tìm được người đăng bài.
Hắn là một người quản lý tài khoản tiếp thị trực tuyến, tên là Lý Ích.
Trước đó, dữ liệu của tài khoản tiếp thị mà hắn phụ trách rất kém, đứng trước nguy cơ bị công ty sa thải. Nhưng vào ngày 26 tháng 8, hắn nhận được một email tố cáo về Lâm Thành Khê.
Vì lợi nhuận, hắn lập tức chỉnh sửa và đăng tải nội dung.
Đồng thời, để thu hút sự chú ý và khiến dư luận bàn tán, hắn chia nhỏ các thông tin thành nhiều đợt đăng.
Khi Hàn Lộ tìm đến Lý Ích, bài viết thứ hai của hắn vừa được đăng tải.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Cảnh sát ngay lập tức ngăn chặn, nhưng các tài khoản tiếp thị khác vẫn kịp thấy và lưu lại nội dung.
Khi tôi đang trên đường đến đồn cảnh sát, các tài khoản tiếp thị khác đã bắt đầu chuẩn bị tung bài viết thứ hai.
Vì vậy, tôi không kịp nhìn thấy bài viết có kèm theo hình ảnh đó.
Email tố cáo được gửi đi vào ngày 26 tháng 8, vì vậy cảnh sát đặc biệt chú ý đến việc tôi xuất hiện ở nhà Lâm Thành Khê vào ngày hôm đó.
Họ gọi tôi đến chỉ để làm rõ liệu tôi có liên quan gì đến email đó hay không.
Hàn Lộ nói xong những điều này, ông ấy quay lại hỏi tôi một lần nữa:
“Tại sao ngày 26 tháng 8, cô lại xuất hiện ở nhà Lâm Thành Khê?”
Tôi khẽ kéo khóe miệng đã cứng ngắc, trả lời:
“Để thăm thầy giáo của tôi.”
“Ông ta từng làm những việc đó với cô, cô không hận ông ta sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-ac-roi-se-phai-tra-gia/3.html.]
Tôi không biết nên nói gì.
Tôi từng thực sự là một trong những mục tiêu của Lâm Thành Khê.
Hầu hết những mục đích của ông ta đều đã đạt được.
Nhưng tôi… thực sự không hận ông ta.
Hàn Lộ không thể hiểu, và tôi cũng không thể hiểu.
Theo lẽ thường, tôi đáng lẽ phải hận ông ta. Khi nhớ lại những ký ức dơ bẩn đó, những không gian tối tăm chật hẹp đó, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nhưng với kẻ đã gây ra tất cả, tôi lại không hề có cảm xúc gì, dù chỉ là một chút căm ghét hay ghê tởm.
Những ký ức méo mó đó lại đan xen với hình ảnh Lâm Thành Khê mỉm cười trong giờ học.
Ông ta đứng trên bục giảng, ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ, rọi lên người ông ta.
Ông ta cười hiền từ, trông giống như một người lớn trong gia đình.
Ông ta từng nói:
“Thời An, em thật thông minh, sau này có thể thử làm phiên dịch viên.”
Trong lớp học ồn ào, ông ta cầm bài kiểm tra của tôi lên và nói với cả lớp:
“Thời An chính là tiêu chuẩn, bất kỳ bài đọc hiểu nào, em ấy đều có thể dịch được.”
Những ký ức này như cùng chung một gốc rễ, mãi mãi đan xen không thể tách rời.
Tôi không thể rời xa chúng, không biết mình nên căm ghét ông ta hay biết ơn ông ta.
Tôi thành thật nói với Hàn Lộ:
“Tôi không có bất kỳ cảm xúc nào đối với ông ta.”
Hàn Lộ dường như không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, khuôn mặt ông ấy cứng đờ.
Có lẽ trong những năm làm cảnh sát, ông ấy đã từng gặp vô số vụ án như thế này.
Nhưng có lẽ chưa ai từng nói với ông ấy rằng, họ không hề có cảm xúc gì với kẻ đã hại mình.
Nhưng Hàn Lộ nhanh chóng tìm được hướng đi mới.
“Nếu cô không có bất kỳ cảm xúc nào, vậy tại sao cô lại đến thăm ông ta? Theo thông tin chúng tôi thu thập được, mỗi năm cô đều đến nhà ông ta.”
Tôi siết chặt chiếc cốc trong tay, nở một nụ cười nhợt nhạt:
“Chỉ khi đến thăm ông ta, tôi mới cảm thấy mình vẫn còn sống.”
4.
Khi tôi quay về ký túc xá, Phi Vũ và Lưu Yên đang bàn luận về bài viết tố cáo thứ hai.
Mặc dù Lý Ích đã bị bắt giữ, bài đăng chứa thông tin quan trọng vẫn đã được hắn tải lên mạng.
Người ta chẳng bao giờ quan tâm đến kẻ tố cáo là ai, họ chỉ tò mò người bị tố cáo là ai, và cô ấy đã trải qua những gì.
Lưu Yên cầm điện thoại, đọc đi đọc lại bài viết, trong khi nhóm WeChat liên tục gửi các liên kết liên quan đến vụ việc.