Kẻ Ác Rồi Sẽ Phải Trả Giá! - 10
Cập nhật lúc: 2024-12-25 08:29:39
Lượt xem: 1,694
Tôi cúi đầu, tránh ánh nhìn của Hàn Lộ.
Dù là dò xét, nghi ngờ, hay cảm thông, tôi cũng không muốn nhìn thấy.
Giọng Hàn Lộ lại vang lên:
“Cô đánh giá ông ấy rất cao.”
“Các học sinh khác không đánh giá cao ông ấy sao? Nếu ông hỏi những bạn nhờ lời khích lệ của ông ấy mà thay đổi, có lẽ còn nghe được những lời khen ngợi nhiều hơn thế.”
“Trong khóa học của cô, cô là người khẳng định về Lâm Thành Khê một cách trực tiếp và không chút do dự nhất.”
Giọng Hàn Lộ nhẹ như làn khói bốc lên từ quán ăn:
“Những học sinh khác khi nhìn thấy bài viết trên mạng đều ít nhiều do dự, khen vài câu rồi lại ngập ngừng, tự hỏi liệu mình có nhớ sai không. Nhưng chỉ có cô, khi nhắc đến ông ấy, chưa từng lưỡng lự.”
Tôi ngẩng đầu lên, hơi nghiêng nhẹ một góc không đáng chú ý:
“Chúng tôi không giống nhau đâu, đội trưởng Hàn.”
Nếu không có bài tố cáo đang ngày càng lan rộng trên mạng, đa số bạn học khi nhớ về Lâm Thành Khê sẽ đều chắc chắn mà nói rằng:
“Ông ấy là một giáo viên tốt, kiến thức uyên thâm, năng lực giảng dạy xuất sắc, quan tâm học sinh và không bao giờ quên trách nhiệm giáo dục. Ông ấy đã giúp nhiều học sinh lấy lại sự tự tin, thậm chí vượt xa trách nhiệm của một giáo viên thông thường.”
9.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Nhưng chính những bài viết đó đã đập tan ấn tượng mà mọi người từng khắc sâu về ông ta.
Dù tổn thương không trực tiếp xảy ra với họ, nhưng khi nhớ lại, họ cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh: hóa ra người thầy từng hết lòng vì công việc ấy lại có một gương mặt khác.
Vậy ông ta thực sự chỉ là một giáo viên giàu kinh nghiệm giảng dạy thôi sao? Những điều tốt đẹp ông ta từng dành cho tôi, không chấp nhặt sự nghịch ngợm của tôi, kiên nhẫn khích lệ tôi — liệu có ẩn chứa mục đích nào không thể tiết lộ chăng?
Tin đồn là một lưỡi d.a.o vô hình, nó tự có tay có chân, tự động sửa đổi ký ức sâu thẳm trong lòng bạn, thêm vào đó những độc tố mà chính bạn cũng khó phân biệt được. Khi màn sương tan đi, tất cả đều đã thay đổi.
Ngày trước, tôi cũng từng như vậy. Trong tâm trí tôi, Lâm Thành Khê là một người thầy tốt đến mức không thể tốt hơn, vừa dạy dỗ vừa dẫn đường chỉ lối.
Nhưng kiến thức của con người luôn được hoàn thiện theo thời gian. Ngôi làng nhỏ không thể giữ chân bạn mãi mãi. Những điều cần biết sẽ được biết, những gì mờ mịt rồi sẽ sáng tỏ.
Tôi không nhớ chính xác ngày nào mình chợt bừng tỉnh. Có lẽ là khi đọc được một vụ án xâm hại nào đó, hoặc khi lật giở một cuốn sách nói về sự tàn phá tinh thần.
Não bộ của con người vô cùng tinh vi. Nó lưu giữ vô số tri thức và mảnh ghép thời gian, đôi khi bạn không cần ra lệnh, nó tự động kết nối chúng lại.
Và thế là, những ý nghĩ và hành vi từng bị xem là kỳ lạ, bỗng nhiên liên kết thành một chuỗi, cùng hướng về căn phòng đáng sợ đó.
Ban đầu, tôi cũng rất khó chấp nhận, khó mà chuyển đổi hình ảnh của Lâm Thành Khê từ một người thầy kính yêu sang một kẻ quấy rối trẻ vị thành niên.
Vì vậy, tôi cứ liên tục suy nghĩ, liên tục cố gắng định hình một cách hợp lý về ông ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-ac-roi-se-phai-tra-gia/10.html.]
Tôi đã đọc rất nhiều sách, nghiên cứu vô số vụ án.
Nhưng cuối cùng, tôi từ bỏ.
Trí óc tôi có hạn, không thể đưa ra định nghĩa phù hợp cho ông ta.
Chỉ còn cách đẩy ông ta ra, giao cho hệ thống tư pháp.
Chính vì đã suy nghĩ vô số lần, tôi mới có cái nhìn rõ ràng về cả mặt thiện và mặt ác của ông ta.
Nhưng tôi không giải thích quá nhiều, vì điều đó dường như chẳng có ý nghĩa gì đối với phán quyết của vụ án.
Hàn Lộ cúi đầu ăn vài miếng, rồi dừng lại một chút:
“Với chứng cứ hiện có, chúng tôi chỉ có thể định tội quấy rối. Đoạn video cô cũng đã xem rồi, nó chỉ ghi lại phần đầu.”
Dường như ông ta đang cố gắng cân nhắc cảm xúc của tôi, lời nói có chút chần chừ:
“Nếu chỉ có thể định tội quấy rối, cô có chấp nhận không?”
Gió đêm dịu dàng thổi qua, khẽ lay động những sợi tóc bên tai tôi, mang lại một chút bình yên.
“Tôi chấp nhận chứ, các ông đưa ra phán quyết gì, tôi đều chấp nhận. Có gì mà tôi không thể chấp nhận được?”
Tôi mỉm cười hờ hững, như thể điều đó không quan trọng.
Buổi chiều, tôi đã đến nhà của Lâm Thành Khê ở trung tâm thành phố. Cô Dương nói với tôi rằng cảnh sát đã bắt ông ta ngay tại làng.
Gia đình ông ta có rất nhiều giáo viên. Chị gái, em gái, con trai và con dâu ông ta đều là giáo viên.
Vợ ông ta mất từ vài năm trước, con trai đang dạy học ở thành phố và đã mua một căn nhà ở trung tâm.
Nhưng gốc rễ của gia đình họ vẫn ở ngôi làng nhỏ ấy. Những người còn lại trong gia đình ông ta đều dạy học ở làng.
Khi chuyện này xảy ra, Lâm Thành Khê bị đình chỉ công tác để điều tra, chị gái và em gái ông ta cũng bị ảnh hưởng.
Cô Dương thậm chí bị đình chỉ dạy học, thêm vào đó cảnh sát thường xuyên đến nhà ông ta để lục soát tìm bằng chứng. Cuối cùng, cô chuyển hẳn lên trung tâm thành phố.
Ngay từ khi cảnh sát bước vào nhà họ Lâm, tin đồn đã bùng nổ như pháo hoa Tết Nguyên Đán trong ngôi làng nhỏ này. Ai thấy cũng phải dừng lại để nghe ngóng một chút.
Người già trong làng bàn tán xôn xao, người trẻ hơn thì thảo luận sôi nổi trên mạng.
Trước đây khi còn dạy học, Lâm Thành Khê không nổi tiếng đến thế.
Giờ đây, khi sắp được thăng chức và nghỉ ngơi tận hưởng tuổi già, ông ta lại bị đẩy lên đầu đường xó chợ, thậm chí lên cả tin tức nóng hổi, trở thành chủ đề để ba thế hệ trẻ, trung niên và già cả tranh cãi, chửi rủa.