Zhihu - Người Em Trai Mất Tích - 11+12 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-11-08 17:18:34
Lượt xem: 74
11. [Sự Thật Bị Lật Ngược]
Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường. Xung quanh có vài người mặc áo blouse trắng đang đứng. Họ mỉm cười nhìn tôi.
“Tiểu Nhu, con đã làm được rồi,” tôi nghe thấy giọng mẹ đầy cảm xúc.
Tôi cố gắng ngẩng đầu lên nhưng khi nhìn thấy mặt mẹ tôi bỗng sững sờ. Mẹ như già đi nhiều tuổi chỉ sau một đêm. Mặc dù bà mới chỉ khoảng bốn mươi tuổi nhưng tóc đã bạc trắng.
“Mẹ, đây là đâu?” Tôi bối rối nhìn xung quanh. Tôi nhớ rõ rằng mình đã g.i.ế.c c.h.ế.t người chị gái đã biến thành ma.
Mẹ nghẹn ngào ôm lấy tôi, đôi tay run rẩy: “Đây là phòng thí nghiệm, những người này đều là bác sĩ đã giúp đỡ chúng ta.”
Phòng thí nghiệm? Tôi càng thêm hoang mang. Đáng nhẽ tôi phải ở nhà chứ?
“Nếu cháu đã tỉnh dậy điều đó có nghĩa là cháu đã thành công vượt qua chính mình. Thực ra cuộc thí nghiệm chỉ hỗ trợ được một phần, cháu nên cảm ơn mẹ của cháu.” Một người đàn ông đeo kính, dáng vẻ lịch thiệp bước tới gần tôi, mỉm cười nói.
Điều làm tôi kinh ngạc nhất chính là giọng nói của ông giống hệt giọng của viên cảnh sát trong điện thoại.
Sau đó ông đã tiết lộ cho tôi một sự thật khủng khiếp đang được che giấu.
Tôi chợt nhớ lại tất cả. Bố tôi có xu hướng bạo lực và thích kiểm soát. Có thể nói ông ta là người đàn ông đáng sợ nhất mà tôi gặp trong suốt mười sáu năm cuộc đời.
Bố tôi là người nhạy cảm hay đa nghi, ông ta từng nghi ngờ mẹ tôi có người tình. Ngay cả khi mẹ chỉ nói vài câu với người giao hàng thì ông ta cũng nghĩ mẹ phản bội.
Mỗi lần như vậy mẹ đều bị đánh đến bầm dập. Mỗi khi say rượu ông ta không chỉ đánh mẹ mà còn đánh cả chúng tôi - hai chị em tôi và em trai.
Mẹ từng nhiều lần muốn ly hôn nhưng ông ta lại đe dọa nếu bà dám ly hôn ông sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t chúng tôi.
Để bảo vệ chúng tôi, mẹ đã cố gắng chịu đựng cơn thịnh nộ gần như bệnh hoạn của bố.
Về sau, ông ta càng ngày càng trở nên biến thái. Lúc chị tôi lên đại học, ông ta bắt đầu lén lút vào phòng chị lúc giữa đêm trong những cơn say.
Nhiều lần mẹ đã khóc lóc cố gắng đứng ra ngăn cản để bảo vệ chị nhưng bố vẫn không từ bỏ.
Ông ta không phải là người mà là một con quái vật. Quái vật không có lòng thương hại và cũng sẽ không tha cho con gái của mình.
Một ngày nọ, chị tôi trở về trong bộ dạng nhếch nhác, khóc lóc và khóa mình trong phòng, không ăn uống gì cả.
Ban đầu, chúng tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi thấy bố cũng vào nhà trong tình trạng tương tự, tôi đã hiểu mọi chuyện.
NHAL
Hôm đó mẹ thật sự đã phát điên, như một con thú hoang điên cuồng lao tới đánh đập và chửi bới bố. Nhưng mẹ làm sao có thể đánh lại ông ta được?
Tôi chỉ biết đứng nhìn khi ông ta tát vào mặt mẹ khiến mặt mũi mẹ bầm dập, miệng đầy máu. Em trai tôi khi nhìn thấy cảnh tượng này định chạy đến ngăn cản nhưng lại bị ông đá ra xa, đầu đập vào bàn, m.á.u chảy đầy đất.
Máu của em trai như một mũi d.a.o đ.â.m vào mắt tôi khiến tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi cầm một con d.a.o trái cây xông tới, đ.â.m mạnh vào lưng bố.
Ông ta quay đầu lại, vẻ mặt sững sờ như không thể tin rằng cô con gái yếu đuối của mình lại trở thành một con thú dữ như vậy.
Một nhát, hai nhát.
Đến khi mẹ khóc lóc chạy đến ôm tôi, cầu xin tôi dừng lại thì tôi mới hoảng hốt ngừng tay. Cả người ông ta ngã xuống đất, khuôn mặt hung ác của người đàn ông kia mãi mãi đóng băng ở giây phút đó.
“Mẹ, mẹ mau đến xem em đi!” Chúng tôi loạng choạng chạy đến bên em trai mới nhận ra nó đã không còn thở.
Đôi mắt em trai mở to ánh lên nỗi sợ hãi. Em trai tôi - người mà tôi yêu thương nhất từ khi còn nhỏ.
Cái đứa hay lén lút mua kẹo cho tôi, cái đứa mà mỗi lần tôi đến tháng đều đỏ mặt mua băng vệ sinh cho tôi đã mãi mãi rời xa tôi.
“Đều là lỗi của mẹ, là do mẹ quá yếu đuối, là mẹ đã làm tổn thương các con!” Mẹ gào khóc thảm thiết.
Tôi ngây người nhìn xác em trai bỗng nhận ra chị gái vẫn chưa ra khỏi phòng.
Bên ngoài ồn ào như vậy, sao chị không ra ngoài?
Một ý nghĩ bất chợt thoáng qua trong đầu tôi. Tôi khóc nấc mở cửa.
Chị gái nằm trên giường, tay rũ xuống yếu ớt. Máu từ cổ tay bị cắt của chị không ngừng nhỏ xuống tạo thành vũng m.á.u rực rỡ trên sàn.
Ngày hôm đó, tôi đã mất đi hai người thân yêu nhất - chị gái và em trai. Hai người thân đáng lẽ phải sống, đồng hành và trưởng thành cùng tôi đã vĩnh viễn rời xa.
Tiếng rên rỉ đứt quãng từ cổ họng của mẹ vang lên. Tôi mở to mắt, nếu...
Tất cả đều không phải là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/zhihu-nguoi-em-trai-mat-tich/1112-het.html.]
Thì tốt biết bao.
Tất cả không phải là thật... không phải thật.
Chúng tôi sẽ là một gia đình hạnh phúc.
12
“Cho nên cháu đã tưởng tượng ra hai nhân cách là chị gái và em trai cháu vì sâu trong tiềm thức cháu vẫn khao khát rằng họ còn sống.”
“Vì khao khát của cháu quá mãnh liệt nên não bộ của cháu đã tưởng tượng ra điều đó. Cháu đã hình thành nên hai nhân cách là chị gái và em trai. Cháu đóng cả hai vai đó trong một thời gian dài.”
“Đối với trường hợp đặc biệt của cháu, chúng tôi đã thử nhiều phương pháp khác nhau, thậm chí bao gồm cả thôi miên nhưng đều không có hiệu quả vì não bộ của cháu quá khao khát rằng tất cả những điều cháu nghĩ đều là thật.”
“Cho đến khi giáo sư của chúng tôi đề xuất một thí nghiệm mà trước đây chưa từng thành công. Thí nghiệm này cho phép ý thức của mẹ cháu đi vào thế giới bên trong não bộ của cháu để can thiệp và phá hủy nhân cách.”
Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi như thể sợ tôi rời xa bà.
“Tỷ lệ thành công của thí nghiệm này thực ra chưa đến 50%. Nếu thất bại thì ý thức của mẹ cháu cũng sẽ ở lại thế giới đó, từ đó về sau bà sẽ như một cái xác không hồn.”
“Mặc dù chú đã thông báo cho mẹ cháu về những kết quả tồi tệ nhất nhưng bà vẫn kiên quyết muốn thực hiện. Mẹ cháu là một người mẹ mạnh mẽ và vĩ đại.”
“Điểm chính trong thí nghiệm phá hủy nhân cách này là phải phá hủy nhân cách của em trai cháu trước. Quan hệ giữa cháu và em trai là tốt nhất nên việc phá hủy nhân cách của em trai trong người cháu là khó khăn nhất. Qua vài thí nghiệm, chúng tôi phát hiện nhân cách của em trai trong người cháu không dễ dàng bị phá hủy và nhân cách này rất cảnh giác, từ đầu nó đã nhận ra sự xâm nhập của chúng tôi.”
“Vì vậy, chúng tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo, chúng tôi sẽ truyền tải một số dữ liệu cho nhân cách này trong nhiều lần. Những lần trước đều thất bại nhưng lần cuối cùng chúng tôi đã thành công khiến nó nghĩ rằng mình đã chết.”
“Vì nhân cách này là kẻ tinh ranh nhất nên chúng tôi phải lợi dụng sự tinh ranh của nó. Chúng tôi hiểu rõ nhân cách em trai này luôn muốn thay thế nhân cách chủ nên chắc chắn nó sẽ lợi dụng nhân cách chị gái để g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ xâm nhập, tức là mẹ của cháu.”
“Chào cháu, Bạch Nhu, cháu còn nhớ giọng nói của dì không?”
Lúc này, một bác sĩ nữ xinh đẹp mỉm cười bước đến gần tôi.
Tôi nhận ra giọng nói đó, từ từ mở to mắt.
Đó là giọng của dì Hứa.
“Điều khó khăn nhất trong thí nghiệm này là vừa phải tương tác với nhân cách phụ mà còn không được làm nhân cách chủ nghi ngờ. Vì vậy dì phải cùng tham gia để làm cho nhân cách chủ tin rằng nhân cách phụ em trai này không phải là người sống.”
“Bạch Nhu, não bộ của cháu rất cảnh giác, liên tục loại bỏ sự xâm nhập dữ liệu của chúng tôi. Như chú - một cảnh sát trong thế giới não bộ của cháu, ban đầu hoàn toàn không nhận được sự tin tưởng của cháu.”
“Nhờ có mẹ cháu ở trong đó hỗ trợ nên chúng tôi mới có thể liên tục ám chỉ và gây áp lực, từ từ nhắc nhở để cháu biết rằng em trai cháu đã c.h.ế.t từ lâu, để cháu tự động chống lại nhân cách phụ.”
“Thực ra, họ đều là sản phẩm của ý thức cháu. Khi trong lòng cháu không còn tin tưởng họ và cho rằng họ không tồn tại thì họ sẽ không còn tồn tại nữa.”
“Ý chí của cháu quyết định thế giới này, ý chí của cháu như thế nào, thế giới sẽ như vậy.”
“May mắn thay thí nghiệm này đã thành công.”
Khóe miệng của bác sĩ nam nhếch lên thành một đường cong tinh tế.
Còn tôi đã nước mắt đầm đìa.
Mẹ rơi lệ ôm chặt tôi:
“Con gái yêu, sau này chúng ta phải sống thật tốt.”
“Dạ, chúng ta sẽ sống thật tốt, sống thay cả cuộc đời của họ.”
Ngay lúc đó, một tia nắng nhẹ nhàng chiếu vào từ cửa sổ phòng thí nghiệm.
“Trời sáng rồi,” Bác sĩ nam lẩm bẩm.
Sau đó, ông quay sang tôi, mỉm cười:
“Bạch Nhu, sau khi cháu thi đại học, có muốn trở thành học trò của chú không?”
Hai con chuồn chuồn bay vào từ cửa sổ, lần lượt đậu lên tay tôi và tay mẹ.
“Dạ được.”
(Hoàn)