Zhihu - Mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt không thành công - 11+12
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:03:42
Lượt xem: 10
11
NHAL
Dường như vòng lặp đã kết thúc.
Bởi vì tôi vẫn còn sống sót.
Nếu như...
Tôi lại c.h.ế.t lần nữa thì sao?
Tôi rời khỏi vòng tay của cảnh sát, bước vào thang máy, lên đến tầng hai mươi ba.
Đó là nhà của Vương Thúy Lan.
Nơi ở của cô ấy đã được sửa sang lại.
Sự cố này đã hoàn toàn bị chôn vùi dưới dòng thời gian.
Tôi dường như thấy bóng dáng của Điềm Điềm xuất hiện ở cửa sổ.
Cô gái ngốc nghếch ấy đang mỉm cười với tôi.
Trong lòng tôi rất đau khổ.
"Hứa Dữu, cô định làm gì!"
Cảnh sát nữ đứng ở dưới lầu lúc trước lo lắng gọi to tên tôi.
Tôi nhắm mắt lại.
"Tôi phải cứu bà ngoại."
Tôi nhảy xuống từ tầng hai mươi ba.
Lần này, tôi sẽ đánh cược.
12
(Phần này xưng hô Vương Thúy Lan sẽ thay đổi chút nhé ạ!)
Tôi mở mắt ra.
Quả nhiên, tôi đã thắng cược.
Tôi lại trở về lúc ba giờ sáng.
Tôi phải cứu bà ngoại.
Lần này, tôi không còn trốn tránh nữa.
Tôi nghe thấy tiếng nói vọng ra bên ngoài: "Mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt không thành công."
Tôi bước ra ngoài: "Vương Thúy Lan"
Vương Thúy Lan từ từ quay đầu lại, mở to mắt nhìn tôi.
Sau đó, cô ấy nở một nụ cười, giơ d.a.o lên và chuẩn bị lao về phía tôi.
"Vương Thúy Lan, xin lỗi." Tôi nói trong tiếng run rẩy.
Vương Thúy Lan sững người, ngây ra nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/zhihu-mo-khoa-bang-nhan-dien-khuon-mat-khong-thanh-cong/1112.html.]
"Tôi vốn có thể để cả xã hội biết sự thật về cái c.h.ế.t của Điềm Điềm, nhưng tôi đã không làm như vậy."
"Xin lỗi. Tôi thật lòng xin lỗi Điềm Điềm, xin lỗi chị."
Tôi nói trong tiếng nấc, nước mắt tuôn rơi.
Hai hàng nước mắt chảy xuống… Vương Thúy Lan khóc.
Cô ấy vô thức run rẩy, tay cầm d.a.o cũng đang run lên.
"Vương Thúy Lan, bỏ d.a.o xuống đi. Tôi nhất định sẽ đưa chuyện này ra ánh sáng, để mọi người trong khu này xin lỗi Điềm Điềm."
Tôi quỳ xuống trước mặt cô ấy, cầu xin cô tha cho tôi và bà ngoại.
Vương Thúy Lan nở một nụ cười rất khó coi.
"Ban đầu, tôi chỉ muốn các người xin lỗi em gái tôi thôi."
"Tôi chỉ cần các người xin lỗi, không cần bồi thường, chỉ muốn họ thừa nhận mình đã sai là đủ."
"Nhưng cô từ chối tôi."
"Nên tôi đổi ý."
"Tôi muốn các người cũng cảm nhận được nỗi đau khi mất đi người quan trọng nhất."
Cả người tôi run lên bần bật.
Những lời của tôi không thể thay đổi quyết định của Vương Thúy Lan.
Lưỡi d.a.o chĩa vào cổ tôi.
Tôi nhìn thấy đôi mắt đầy hận thù và tuyệt vọng của cô ấy.
Đó là đôi mắt của một người mẹ, một người chị.
Liệu rằng, lần này, mọi thứ có thể thay đổi được không?
Tôi nhắm mắt lại.
Nhưng cơn đau mà tôi dự đoán lại không đến.
Bởi vì bà ngoại tôi đã chắn trước mặt tôi.
Lưỡi d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c bà ngoại.
"Bà ngoại!"
Chân tay tôi luống cuống, khóc thét lên.
Tại sao, tại sao bà ngoại lại thức dậy vào lúc này?
"Tiểu Dữu!"
Bà ngoại khó khăn ngoảnh đầu, nhìn tôi. Tôi vội vàng ôm chặt bà.
"Tiểu Dữu, đừng bước vào vòng lặp nữa."
Bà ngoại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng nói run rẩy.
Nghe những lời đó, toàn thân tôi bỗng run lên.