Zhihu - Căn phòng trống - 6+7+8
Cập nhật lúc: 2024-11-08 17:57:10
Lượt xem: 18
06
Tôi không hiểu bà đang nói gì.
“Bà Hà, chị con đã chết, con phải đi lấy tro cốt của chị.”
Tôi lặp lại.
Đôi mắt mờ đục của bà Hà trợn tròn.
“Giang Yến, con tỉnh táo lại đi, con làm gì có chị chứ?”
07
Tôi sửng sốt nhìn bà Hà.
“Bà Hà, bà đang đùa sao?”
Sao hôm nay bà lại khác thường như vậy?
Bình thường bà rất thân thiện nhưng giờ đây bà như biến thành một người khác, ánh mắt u ám và dữ tợn.
NHAL
“Yến Yến, đó không phải chị con.”
Bà hạ giọng.
“Ta sợ làm con buồn nên không nói nhưng mỗi lần con đến đây ta chỉ thấy có mình con thôi.”
“Yến Yến, có phải con bị thứ gì đó mê hoặc không?”
Tôi khó tin nhìn bà, cảm thấy những lời bà nói thật nực cười.
Chị tôi sống cùng tôi bao năm, trong những kỷ niệm vui vẻ luôn có hình bóng của chị.
Nhưng giờ bà Hà lại nói chị tôi không hề tồn tại.
Điều này sao có thể?
Tôi cười gượng: “Bà Hà, sao bà lại nói như vậy? Chị con c.h.ế.t rồi, nói đùa như vậy không tốt đâu ạ.”
Bà Hà nhìn chằm chằm tôi: “Giang Yến, ta không đùa đâu nhưng thời gian của ta không còn nhiều, con phải theo ta đến đó.”
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cố kéo tôi ra ngoài.
“Bà Hà, chúng ta phải đi đâu?”
Tôi bối rối hỏi.
Bà đột ngột quay đầu, đôi mắt hẹp sáng lên một cách kỳ lạ.
“Con không biết sao? Căn phòng màu tím đó.”
08
Tôi lập tức rút tay ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/zhihu-can-phong-trong/678.html.]
“Bà... bà đang nói gì vậy?” Tôi hoang mang nhìn bà.
Bà Hà trước luôn thân thiện giờ đây bỗng trở nên kỳ quái và u ám trong mắt tôi.
Sao bà cũng biết về căn phòng màu tím đó?
“Chúng ta phải vào căn phòng đó, phải vào ngay, không còn thời gian nữa, Yến Yến! Con phải tin ta.” Bà Hà gào lên.
Vẻ mặt bà trở nên dữ tợn và méo mó.
Đột nhiên tôi thấy trên cổ bà như có một vòng dây màu tím nhạt.
Tôi nhìn chằm chằm vào cổ bà, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Vòng dây trên cổ bà rõ ràng là dấu vết khâu lại.
Những sợi chỉ quấn quanh cổ bà rất dày.
Bà Hà dường như nhận ra ánh nhìn của tôi, bà cúi đầu, bỗng nở một nụ cười kỳ quái.
“À, Yến Yến, con đã thấy rồi à.”
Tôi nhân lúc bà chưa ngẩng đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Giang Yến! Đừng đi, nghe ta nói...”
Giọng bà Hà vang lên phía sau.
Nhưng lúc này tôi không dám quay lại.
Tôi lập tức chạy thục mạng về phía thang máy nhưng nó lại dừng ở tầng hầm. Mồ hôi chảy ròng ròng, đáy lòng hoảng loạn. Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, giọng bà cụ đang gọi tôi càng rõ hơn.
“Yến Yến…”
Trong cơn hoảng loạn, tôi chạy vào thang bộ. Dù là ban ngày nhưng ánh sáng trong cầu thang rất yếu ớt khiến không gian trở nên u tối. Tôi điên cuồng chạy xuống.
Tầng một. Tầng hai.
Hơi thở của tôi gấp gáp. Đột nhiên, tôi dừng lại, không thể tin nổi vào dòng chữ màu đỏ trên tường.
Tầng bốn.
Sao lại là tầng bốn?
Chỗ này rõ ràng không có tầng bốn. Khi xây chung cư, các nhà đầu tư đã tránh số bốn và số mười tám vì người già ở đây rất mê tín. Tầng bốn được thay bằng tầng năm.
Vài ngày trước, khi thang máy hỏng, tôi đã thấy chữ “tầng năm” trên tường. Nhưng giờ đây, chữ “tầng bốn” lại hiện rõ mồn một.
Tim tôi đập thình thịch. Phản ứng đầu tiên của tôi là chạy xuống.
Tôi vội vã đến tầng tiếp theo. Nhưng khi ngẩng đầu lên tôi hoàn toàn đứng hình.
Trên tường vẫn là chữ “tầng bốn”.