YÊU THƯƠNG VÀ THIÊN VỊ - CHƯƠNG 4 - Hai trăm tệ cũ nát
Cập nhật lúc: 2024-03-21 22:25:51
Lượt xem: 309
Mẹ ôm vết thương, nở nụ cười trìu mến bước ra ngoài.
Lơ đễnh nhìn thấy hộp dụng cụ y tế màu trắng giữa tủ, bà khựng lại, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
Đó là hộp dụng cụ y tế mà tôi đặc biệt chuẩn bị cho mẹ, trong hộp ngoài thuốc cảm thông thường còn có một số cao dán trị đau lưng.
Sau khi sinh em trai, mẹ tôi thường bị đau lưng, trước đây ngoài việc ngày đêm xoa bóp cho mẹ, tôi còn dán cao dán để giúp bà giảm đau.
Mẹ nhặt lên một miếng cao dán, nhìn hướng dẫn trên đó rồi im lặng.
Tôi nhìn mẹ, cố gắng để nhìn ra một chút cảm xúc gì đó từ khuôn mặt bà. Nhưng không có gì cả, mẹ đột nhiên nhìn về phía tôi, tức giận.
"Chỉ biết bày trò vô bổ, có thể khiến người khác bớt lo lắng như em trai mày thì tốt hơn."
Tiểu Bạch của Khôi Mao
"Cũng không biết mắc bệnh gì, đã chữa khỏi chưa?" Mẹ ơi, con không cần chữa bệnh nữa, điều con ngoan ngoãn nhất là có ch.ế.t cũng không làm phiền đến bố mẹ.
Bố mở cửa đi vào, tuyết phủ đầy đầu, ông vỗ vỗ cho tuyết rơi, vội vàng rút một lá thư từ trong túi ra.
Tôi nhận ra ngay, đó là lá thư tôi gửi cho họ hai tuần trước.
Hai ngày sau khi gửi đi, tôi đã gửi mã nhận cho bố, nhưng bố không trả lời, có lẽ không quan tâm, giờ thì Tết nhất mà lại đến tận nơi để lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/yeu-thuong-va-thien-vi/chuong-4-hai-tram-te-cu-nat.html.]
Nghe nói là thư của tôi, mẹ hiếm hoi tỏ ra hứng thú tiến lại gần, vẻ mặt tò mò muốn hóng chuyện.
Khi lá thư được mở ra, thứ đầu tiên được rút ra là tờ hai trăm tệ cũ nát.
Trước khi bố mẹ đi, dù sao cũng đã cho tôi hai trăm đồng, loanh quanh xoay chuyển, đến lúc tuyệt vọng, trên người tôi cũng chỉ còn hai trăm đồng này, nhìn vào đĩa cơm rau cải trắng hai đồng trong cửa hàng tiện lợi, tôi suy nghĩ mãi, nên làm con ma no hay là ma đói? Cuối cùng tôi quyết định trả lại tất cả cho họ.
Ánh mắt bố khựng lại một lúc, rồi lại khôi phục vẻ tự tin.
Ông chỉ vào tờ hai trăm tệ mà dương dương đắc ý, "Nhìn này, tôi đã nói con bé giả vờ bệnh mà! Còn giữ nguyên số tiền này, chắc là sợ bị chúng ta vạch trần."
Ông cũng không quên bổ sung: "Còn dám giận dỗi gửi tiền về, sau này nó cần, tôi sẽ không cho một xu nào, cho nó biết, ai mới là bố của nó!"
Sự ghê tởm trong mắt mẹ cũng không hề che giấu.
"Còn nhỏ không lo học cho tốt, chỉ học cách giả tạo lừa người."
"Tôi biết rồi, cái này đêu do bị ông nội nó dạy hư, đời này của nó coi như hỏng rồi!"
Linh hồn tôi lắc đầu phản đối.
Ngược lại, ở bên ông nội đã khuất, tôi lại được trải qua những ngày tháng đẹp nhất trong đời.