YÊU THẦM THÀNH THẬT - C10
Cập nhật lúc: 2024-07-27 10:06:20
Lượt xem: 1,903
13.
Lúc ngủ trưa, tôi mơ thấy chuyện xảy ra vào ngày thi đại học xong.
Tôi cùng Trầm Cận Bạch, Hứa Miểu và Tưởng Hiên thi xong đi trên đường, không ai nhắc tới chuyện vừa rồi ở phòng thi, bàn bạc sau khi tốt nghiệp thì đi đâu.
Lúc này bỗng nhiên có một đàn em khoá dưới xông lên.
Khuôn mặt cô ấy đỏ rực, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tôi và Trầm Cận Bạch.
Lúc ấy tôi còn cho rằng cô gái nhỏ này là muốn tỏ tình với Trầm Cận Bạch, rồi lại ngại tôi còn ở đây nên không dám nói.
Đang do dự có nên trốn đi hay không.
Kết quả cô nhóc vừa mở miệng liền nói: “Chị Chi Chi, anh Cận Bạch, em rất thích hai người! Anh chị thi tốt nghiệp trung học xong nhất định phải ở bên nhau thật tốt nhé ạ!"
Trầm Cận Bạch cười đến mặt mày cong lên, so với ánh nắng chiều lấp lánh phía xa xa còn loá mắt hơn.
Trong nháy mắt đó tôi có chút bối rối.
Đàn em kia nói xong liền bỏ chạy.
Tôi vội giải thích: "Cười ch tớ rồi, quan hệ cha con của chúng ta trong sáng như vậy, sao có thể biến chất được.”
“Sao lại không có khả năng" Bàn tay ma quỷ của Trầm Cận Bạch xoa vò loạn đầu tôi “Nếu cậu chịu theo đuổi tớ, không phải là tớ không thể cân nhắc một chút.”
Lúc tỉnh lại, tôi bỗng nhiên có động lực vô hạn.
Đúng vậy, Trầm Cận Bạch đã nói nếu tôi theo đuổi hắn, hắn không phải không thể cân nhắc.
Tuy rằng lời này hắn đã nói từ rất lâu về trước, không biết có còn tính hay không.
Tôi cẩn thận chọn một chiếc váy.
Tìm Trầm Cận Bạch trên wechat nhắn: "Hôm nay cậu có về nhà không?”
“Có về, buổi tối tớ có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Tôi: "Thật trùng hợp, tớ cũng có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Buổi tối Trầm Cận Bạch nhắn tin cho tôi báo đã về tới nhà, tôi liền chạy tới nhà hắn tìm hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/yeu-tham-thanh-that/c10.html.]
Nhà của hai chúng tôi thật ra rất gần nhau.
Ban công rất gần, khi rèm cửa sổ phòng tôi kéo ra, có thể nhìn thấy phòng của Trầm Cận Bạch ngay trước mắt tôi.
Có đôi khi buổi tối không ngủ được, tôi chỉ cần mở cửa sân thượng, giây tiếp theo hắn cũng sẽ ra ngoài, ngứa đòn hỏi tôi có phải nhớ hắn không.
Tôi lên phòng hắn trên tầng hai.
Đẩy cửa phòng ra, Trầm Cận Bạch đang cởi quần áo.
Hô hấp của tôi như dừng lại, nhanh chóng đóng cửa phòng hắn.
"Nhiều năm như vậy sao cậu còn không bỏ tật xấu tắm rửa không đóng cửa phòng vậy chứ!”
Hình ảnh năm đó lại hiện lên trong đầu tôi.
Lần đó hắn không mặc gì liền từ phòng tắm ra ngoài mặt đối mặt với tôi, hình ảnh có thể nói là tràn đầy tính công kích.
Nhưng thật sự là so với dáng người gầy gò của Trầm Cận Bạch thời học sinh, hiện tại hắn có nhiều cơ bắp hơn, còn có cơ bụng cơ n.g.ự.c đều cực kì đầy đặn.
Mới chỉ nghĩ, bên tai tôi cũng đã có chút đỏ lên.
Thanh âm của Trầm Cận Bạch cách cửa truyền đến.
“Tớ không định tắm rửa, tớ chỉ là muốn thay quần áo.”
Tôi thấp thỏm đẩy cửa ra.
Thật ra không thể trách hắn, muốn trách thì trách giờ phút này tâm sự tôi nặng nề, một chút chuyện nhỏ cũng có thể làm cho tôi khẩn trương đến nhảy dựng lên.
Hắn kéo cái ghế bên cạnh lại, đặt trước mặt tôi, nhướng mày:
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
“Bọn họ không dí theo tài khoản của cậu nữa chứ.”
“Không mắng nữa, nhờ có mấy tấm ảnh cậu đăng.”
Trực tiếp tỏ tình có thể quá mức cứng ngắc, vì thế tôi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chơi một chút, coi như là vận động làm nóng người trước khi tỏ tình.