Yêu phu thú thân 13 - Nhân đan - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-09 07:26:26
Lượt xem: 290
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhai răng rắc, vẫn lẩm bẩm nói: "Trảo giáp, cân thoái, khả dĩ..."
Móng tay cắt có đầu nhọn, ông ấy nhai đến mức má.o tươi trào ra trong miệng, nhưng vẫn cố nuốt xuống.
Tôi nhìn mà ngây người, hộp thuốc đó là hộp đá nhiều ngăn, lúc này đang tỏa ra hơi lạnh, bên trong toàn là những dược liệu thô như vậy.
Tóc, móng tay, nước bọt đựng trong ống thủy tinh, má.o đựng trong túi, nhân trung hoàng, nhân trung bạch, sữa mẹ, còn có một cái nhau thai được hút chân không!
Còn có băng vệ sinh đã sử dụng đựng trong túi nhựa!
Từng tầng từng tầng, được phân loại rõ ràng, đều là lấy từ trên người.
Nhìn thấy bố tôi, đưa tay lấy túi má.o.
Tôi liếc nhìn bác trai: "Vẫn không ngăn cản sao?"
Ông ấy dẫn tôi đến, không phải là muốn tôi thấy cảnh này sao?
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Bác trai chỉ cười khẩy một tiếng, từ trong túi kim lấy ra một cây kim, châm vào gáy bố tôi.
Hai mắt bố tôi giật giật, liền ngã xuống, túi má.o "bịch" một tiếng, rơi xuống đất.
Bác trai bình tĩnh cất kim đi, nói với tôi: "Bố con như vậy, chúng tôi cũng không dám để cậu ấy rời đi, chỉ đành để con ở lại nhà cũ trông chừng cậu ấy, đừng để xảy ra chuyện gì, lại nói là chúng tôi hại cậu ấy."
Nhưng lúc nãy châm cứu cho cô bé kia, ông ấy vẫn còn bình thường, sao bây giờ lại điên cuồng như vậy?
Bác trai lại cười với tôi: "Con yên tâm, cậu ấy là em út của tôi, tôi nuôi lớn như con trai, sẽ không hại cậu ấy. Chắc là do dạo này ngày đêm nghiên cứu đơn thuốc đó, nên hơi mệt mỏi sinh ra rối loạn tinh thần. Loại này đưa đến bệnh viện tâm thần, con hiểu mà, còn không bằng để chúng tôi tự chữa."
"Con trước tiên đến phòng dọn dẹp đồ đạc, lát nữa tôi châm cứu cho đầu cậu ấy vài mũi, trước tiên để cậu ấy bình tĩnh lại. Con cứ ở đây, đợi tình hình bố con khá hơn, để cậu ấy dẫn con đi gặp ông nội."
Không có bố tôi, ngay cả ông nội cũng không được gặp sao?
Còn đơn thuốc đó, rốt cuộc là đơn thuốc quỷ quái gì, lại cần dùng đến nhiều dược liệu lấy từ trên cơ thể người như vậy!
Nhưng bây giờ chúng tôi là thic cá, người ta là d.a.o thớt, tranh cãi cũng vô ích.
Hỏi về cô bé bị băng huyết che.c, bác trai chỉ nói bọn họ sẽ xử lý tốt, sẽ không liên lụy đến bố tôi, bảo tôi đừng lo lắng, cũng không biết có báo cho gia đình cô bé đến nhận x.á.c hay không.
Đợi tôi mang theo vô số nghi ngờ và hoang mang đến căn phòng được sắp xếp, lại phát hiện hành lý bị lục tung, đồ lót bị vứt đầy giường, trên tủ đầu giường, lại đặt hai gói băng vệ sinh.
Tôi tức đến nghẹt thở, lấy điện thoại ra, muốn gọi cho mẹ tôi, bảo bà ấy đi trước, nhưng điện thoại vậy mà không có sóng.
Nhưng lúc nãy, rõ ràng đám thiếu niên nam nữ kia đang chơi game mà.
Xem ra, từ khi tôi vào đây, bọn họ đã cố tình cắt đứt liên lạc của tôi với thế giới bên ngoài.
Tôi là một người không biết y thuật, có gì quan trọng chứ?
Nghĩ cũng vô ích, chỉ đành đợi bố tôi tỉnh lại trước, rồi gặp ông nội, hỏi xem ông ấy có ý gì, có ông ấy lên tiếng, mọi chuyện đều dễ nói.
Cuộn quần áo lại một cách lung tung, tôi nằm luôn trên giường nghĩ xem nên làm thế nào.
Nhà cũ là kiểu nhà tứ hợp viện, xây dựng đã trăm năm rồi, không phải là bào chế thuốc thì là phơi thuốc, ngay cả gỗ cũng ám mùi thuốc.
Gối chăn này cũng không biết được xông loại thuốc gì, ngửi thì cũng bình thường, nhưng không lâu sau tôi vậy mà ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, trên môi có cảm giác ngứa ngáy, như có thứ gì đó mềm mại l.i.ế.m láp, còn có thứ gì đó ngọt ngào chui vào miệng.
Giống như trước đây bố tôi dạy tôi dưỡng sinh, cuộn lưỡi dẫn nước bọt, sau đó chia ra từng ngụm nhỏ nuốt xuống, cảm giác trơn tru của nước bọt.
Vừa mở mắt ra, liền thấy con Nhĩ Thử nằm trên n.g.ự.c tôi, đang thè lưỡi dẫn nước bọt vào miệng tôi.
Hình như làm vậy còn phải dùng sức, chân sau còn đạp đạp lên n.g.ự.c tôi.
Tôi giật mình, ngồi dậy, lại cảm thấy chóng mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/yeu-phu-thu-than-13-nhan-dan/chuong-4.html.]
Con Nhĩ Thử kêu gâu gâu một tiếng, liếc nhìn tôi, đẩy nhẹ chăn ra, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó bốn chân đạp lên, lộ bụng ra, nằm ngửa, giả che.c.
Cái đuôi dài duỗi thẳng ra, có vẻ đáng yêu lạ thường.
Tôi trước tiên ngẩn người, sau đó đột nhiên nhớ đến mùi thuốc trên chăn.
Lúc nãy tôi không phải ngủ thiếp đi, mà là bị thuốc mê.
Nhĩ Thử có thể chống lại bách độc, lúc nãy nước bọt đó là để giải độc cho tôi sao?
Chủ nhân của con Nhĩ Thử này, đoán trước được tôi sẽ bị đánh thuốc mê, nhưng không ngờ ngay cả trên chăn cũng xông thuốc.
Lúc này mùi thuốc đã lan tỏa khắp phòng, đâu đâu cũng là mùi thuốc này.
Nhĩ Thử kêu gâu gâu với tôi một tiếng, sau đó xoay người, nằm lên vai tôi, cuộn đuôi dài lại, nhét vào quần áo sau lưng tôi, nó còn tách tóc tôi ra, che khuất thân hình nó, chỉ vào cửa, ra hiệu cho tôi ra ngoài.
Chắc là căn phòng này không thể ở lại nữa rồi.
Tôi vịn đầu chóng mặt bước xuống giường, bị thuốc làm cho tay chân bủn rủn dạ dày còn buồn nôn.
Loại thuốc đó chỉ cần xông thôi cũng có thể khiến người ta hôn mê, chứng tỏ dược tính rất mạnh.
Cố gắng mở cửa, hít vài hơi không khí trong lành, đầu óc mới đỡ mụ mị.
Lúc này đã nửa đêm, yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ ảo trên hành lang.
Không biết bác cả bọn họ tại sao lại đánh thuốc mê tôi, xem ra vẫn phải đi tìm bố tôi.
Cho dù ông ấy có bị gì thì cũng phải đánh ngất rồi đưa đi.
Căn phòng tôi ở, cách phòng bố tôi ở không xa.
Đúng lúc tôi đi ngang qua một căn phòng, ngửi thấy mùi má.o tươi nồng nặc trong không khí, còn kèm theo tiếng l.i.ế.m láp "chậc chậc".
Giống như tiếng chó ăn.
Nghĩ đến biểu hiện khác thường của bố tôi buổi chiều, tôi nghẹn ngào trong lòng, vội vàng ghé vào cạnh cửa sổ nhìn.
Chỉ thấy ánh đèn mờ ảo trên hành lang chiếu vào trong, bên trong đặt hai giường y tế, một bóng người nằm úp sấp bên giường, thè lưỡi không ngừng l.i.ế.m láp thứ gì đó.
Ánh đèn hành lang chiếu qua cửa sổ gỗ, nằm trên giường, chính là cô bé bị thất khiếu chảy má.o mà che.c sau khi bị châm cứu ban ngày!
Còn người kia, nằm úp sấp bên giường, đang tham lam l.i.ế.m má.o chảy ra từ nửa người dưới của cô bé.
Dưới ánh sáng yếu ớt, có thể thấy cái lưỡi đỏ tươi, lướt qua đôi chân che.c lặng nhẵn nhụi của cô bé, l.i.ế.m sạch vết má.o đã khô.
Tôi sợ hãi suýt chút nữa hét lên, đang định đưa tay bịt miệng, hai bàn chân mềm mại lập tức ấn chặt lên môi tôi, cái đuôi dài lông xù, còn quấn chặt lấy cổ tôi, không cho tôi phát ra tiếng động nào!
3
Tôi bị bịt miệng, khóa cổ bởi Nhĩ Thử, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng nghĩ đến những loại thuốc mà bố tôi đã uống ban ngày, tôi hơi lo lắng rằng người đang l.i.ế.m má.o kinh trên x.á.c che.c kia là bố tôi.
Cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, tôi nín thở, áp sát vào cửa sổ để nhìn kỹ.
Trong khoảnh khắc đó, vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Nếu đó thực sự là bố tôi thì phải làm sao?
Ông ấy đã phát điên đến mức l.i.ế.m má.o kinh trên x.á.c che.c rồi sao!
Bác cả nhốt ông ấy trong ngôi nhà cũ, có phải là vì sợ ông ấy làm những việc quá khích hơn không, có phải tôi đã trách lầm bác cả rồi không?
Nhưng người đó chỉ cúi đầu l.i.ế.m má.o kinh trên hai chân của x.á.c che.c, thỉnh thoảng còn vùi đầu vào giữa hai chân, không nhìn thấy mặt.