Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

YÊU ĐƯƠNG VỚI EM TRAI BÃI TẬP XE - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-25 15:29:24
Lượt xem: 120

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi lại chui vào trong chăn khóc.

Câu trả lời là không thể.

22.

Hai ngày trước khi tân sinh viên khai giảng, tôi nhận được tin nhắn của Trần Dịch, hình như đã lâu rồi cậu ấy không nhắn cho tôi, cũng không biết hôm nay sao lại nhớ đến tôi nữa.

Trần Dịch: [Chị, có phải chị học ở thành phố A không?]

Trong lúc nhất thời trong đầu tôi rung lên chuông báo.

Tôi: [À, đúng rồi, làm sao vậy?]

Trần Dịch: [Em thấy vài ảnh chụp trong vòng bạn bè của chị, rất giống với trường đại học của anh Giang.]

Tôi: [À, có thể là trùng hợp đấy, sao tôi có thể học chung trường với Giang Đại được chứ.]

Trần Dịch: [Nói cũng phải, vậy đến lúc đó nếu tụi em có đi tìm anh Giang thì chị có thể cùng đi để tụ tập một chút.]

Tôi: [Được, được.]

Ngoài miệng thì nói được nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện đó xảy ra, chắc chắn tôi sẽ tìm lý do để từ chối, kẻ ngốc mới đi đến nơi xấu hổ như vậy.

Cất điện thoại xong, tôi chuẩn bị bắt đầu làm bài tập, vừa khai giảng đã có bài tập, thật sự đây chính là chuyện mà chỉ có giáo viên chúng tôi mới có thể làm được.

Ở nơi tôi không biết, Trần Dịch đang cẩn thận đưa lịch sử cuộc trò chuyện cho Giang Đại đang ngồi một bên xem.

“Anh Giang, anh thật thích chị ấy sao?”

Vẻ mặt của Giang Đại hơi khó hiểu, sau đó ném lại nó cho Trần Dịch.

“Có liên quan gì đến cậu không?”

"Đúng đúng đúng, không có liên quan gì đến em cả, nhưng hình như chị không muốn dính dáng gì đến anh đâu nha, có phải anh đã làm gì chọc chị ấy đúng không?"

Giang Đại từ trên sô pha đứng dậy, trường sắp khai giảng rồi, cậu ấy nên thu dọn đồ đạc thôi.

Mới vừa bước lên cầu thang, thì cậu ấy quay đầu lại nhìn, Trần Dịch khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Làm gì sao? Chỉ đơn giản là bày tỏ tình cảm với chị ấy thôi, không có việc gì thì về nhà sớm đi, tôi không muốn thấy mặt cậu nữa đâu.”

Nói xong cậu ấy đi lên lầu, chỉ để lại Trần Dịch đang trợn mắt há mồm ở phía dưới.

Cậu ta đã nói rồi mà, ngày đó sau khi ăn cơm cứ có cảm giác là lạ gì đó, thì ra là do nguyên nhân này.

Đột nhiên cậu ta cảm thấy đau lòng cho Đường Vãn Thư, bị tên tiểu biến thái này coi trọng, cũng không biết sẽ như thế nào nữa.

23.

Đợt khai giảng năm nhất vẫn bắt đầu như bình thường, tôi cũng nhìn thấy bóng dáng của Giang Đại trên tường thổ lộ như đã đoán trước, tuy rằng không có tên, nhưng thật sự có rất nhiều nữ sinh đã chụp được bóng dáng của cậu ấy.

Không riêng gì có tân sinh viên năm nhất, mà ngay cả những học sinh của khoá chúng tôi cũng có rất nhiều người chú ý đến cậu ấy.

Không có gì khác mà chính là do người này quá nổi bật, màu da còn trắng hơn nữ sinh rất nhiều, lần đầu tiên nhìn qua tôi còn cảm thấy cậu ấy có chút ốm yếu.

Lần thứ hai nhìn thấy mặt cậu ấy, lại cảm thấy màu da này rất hợp với cậu ấy.

Có loại cảm giác bệnh kiều không thể nói nên lời.

“Khó trách không thể chụp ảnh với nền trắng được, với màu da của đàn em này, thì sợ là ngay cả máy ảnh cũng không chụp được mất.”

Mặc dù có chút hâm mộ và ghen tị, nhưng lại cảm thấy lời này không có vấn đề gì cả.

“Được rồi, đi học thôi, người ta vừa mới tới không cần đi học, chúng ta thì vẫn phải đi học đấy.”

Nói xong tôi kéo bạn cùng phòng ra khỏi cửa ký túc xá, không biết có phải ra ngoài không xem lịch hay không, mà tôi vừa ra ngoài thì đã gặp phải Giang Đại.

Cũng không biết tại sao cậu ấy lại đến đây.

Lúc sắp đối diện với nhau, trong lòng tôi đang suy nghĩ có nên chào hay không, nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả.

Dù sao cũng đã lâu như vậy không gặp mặt rồi, hình như chào hỏi cũng không cần thiết lắm.

Vì thế tôi hơi cúi đầu, tầm mắt cũng không đặt ở trên người cậu ấy, sau đó lập tức rời đi ngay.

24.

Cho đến khi đã  đi xa, bạn cùng phòng mới kéo góc áo của tôi.

“Người vừa rồi chính là Giang Đại sao?”

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/yeu-duong-voi-em-trai-bai-tap-xe/chuong-6.html.]

Tôi gật đầu:  "Là cậu ấy.”

"Quả nhiên nhìn người thật vẫn đẹp hơn một chút, Thư Thư, bây giờ cậu vẫn không hối hận vì đã từ chối một người siêu đẹp trai như vậy sao?"

“Sau này có hối hận hay không thì tớ không biết, nhưng tớ biết nếu không đi nhanh lên thì chúng ta sẽ đến muộn, giáo viên tiết này rất nghiêm khắc đấy.”

Vì thế trong nháy mắt hai chúng tôi không nghĩ đến chuyện của Giang Đạ nữa mà co giò chạy về phía trường học.

Cuối cùng cũng tới kịp giờ.

Trong giờ học bạn cùng phòng lén nói với tôi.

“Vừa nãy, khi mới đi qua đàn em Giang Đại, giác quan thứ sáu của tớ nói cho tớ biết, cậu ấy đã để mắt đến cậu rồi đấy, cô gái à.”

“Cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết tổng tài rồi hả?”

“Cậu cứ chờ mà xem.”

Nói thật, tôi cũng không để chuyện này ở trong lòng, dù sao dựa theo kinh nghiệm của tôi mà nói, thì làm sao có thể mong nhớ một người đã từ chối mình được cơ chứ.

Hơn nữa từ sau khi gặp nhau vào ngày đó, tôi chưa từng gặp lại Giang Đại nữa, tin tức duy nhất tôi biết chính là trên tường thổ lộ của trường.

Nhưng qua một khoảng thời gian ngắn thì lòng hiếu kỳ của mọi người cũng ít đi một chút, trên tường cũng không có tin tức gì nữa.

Học cùng trường nhưng cũng giống như không học cùng vậy.

Sau khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc thì năm nhất bắt đầu đi học, mà khóa học lại của tôi cũng bắt đầu.

Để cho giảng viên một ấn tượng tốt, tôi còn đặc biệt đi sớm một chút.

“Rõ ràng là sợ bị tân sinh phát hiện ra hai chúng ta thi rớt nên mới học lại.”

Tôi nhìn những người xung quanh thì phát hiện ra không ít gương mặt quen thuộc, đa số đều là những bạn đã học cùng lớp với chúng tôi lúc trước.

“Ở đây cũng có rất nhiều người quen nên cậu nói không đúng lắm nha, tớ chỉ đơn giản muốn tới sớm một chút để chiếm chỗ thôi.”

25.

"Đó là do cậu sợ gặp phải em trai nhỏ kia mới đúng, cho nên mới muốn tới sớm xem thử để ra oai đánh đòn phủ đầu thì có!”

Tôi nhìn bạn cùng phòng một cách bất đắc dĩ: "Ngoan, mặc dù chúng ta là sinh viên khoa tự nhiên, nhưng thành ngữ cũng không thể dùng lung tung như vậy được.”

Lúc sắp học, tôi còn chưa thấy bóng dáng của Giang Đại đâu, nói cách khác chúng tôi sẽ không gặp nhau.

Trái tim treo lơ lửng của tôi đã được đặt xuống, thậm chí tôi còn có tâm trạng nghĩ xem lát nữa tan học ăn gì nữa.

Đột nhiên đùi của tôi bị bạn cùng phòng ở bên cạnh vỗ liên tục, lúc tôi không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn cô ấy, thì cô ấy điên cuồng nháy mắt với tôi.

Tôi vừa quay đầu liền thấy được khuôn mặt của Giang Đại, mẹ nó!

Hơn nữa tôi còn bất ngờ đến mức không kịp đề phòng mà đối diện với ánh mắt của Giang Đại, cậu ấy ngồi ở phía sau bạn cùng phòng của tôi, từ khoảng cách gần tôi cũng có thể nhìn thấy ý cười trong đáy mắt của cậu ấy.

“Sao cậu ấy lại ngồi ở đây?”

“Tớ cũng không biết, cậu ấy vừa mới vào từ cửa sau, yên tâm đi không có ai chú ý tới chúng ta đâu.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của những người xung quanh, quả thật không có ai chú ý tới bên này sao?

Nhưng sao tôi lại có cảm giác tầm mắt của mọi người đều hướng về phía chúng tôi vậy?

Có thể là do người ngồi ở phía sau nên tôi học nghiêm túc hơn một chút, nhưng cảm giác tồn tại của Giang Đại quá mạnh mẽ.

Khiến cho tôi có chút do dự.

Tan học tôi lập tức kéo bạn cùng phòng chạy.

“Cậu vẫn còn cảm giác với Giang Đại sao? Nếu không sao lại phản ứng mạnh như vậy?”

“Có cảm giác cái rắm, do ánh mắt của cậu ấy giống như ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm tớ thời trung học vậy, nó làm cho tớ lạnh sống lưng.”

Lúc này bạn cùng phòng lại giống như cấp trên, điên cuồng giải thích hành vi này.

“Không phải điều này đã chứng minh, lúc đi học cậu ấy vẫn luôn nhìn cậu sao? Ai da! Tiêu rồi, tiêu rồi.”

26.

Tôi đánh nhẹ vào mặt cô ấy một cái.

"Lần sau chúng ta sẽ đi trễ một chút."

“Nhưng lỡ như đi trễ một chút, rồi chỉ còn vị trí ở bên cạnh Giang Đại thì làm sao bây giờ?”

Loading...