XUYÊN VÀO SẮC KHÍ TU TIÊN VĂN - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-06-12 15:19:11
Lượt xem: 372
Nhạn Hồi Sơn tốt ở chỗ chẳng những không cần tích cốc mà cơm nước còn thật sự không tệ. Sư phụ làm cơm còn rất dễ nói chuyện, ta làm nũng một cái ông đã cho ta thêm hai cái chân giò, hai cái chân giò sốt xuống bụng khiến ta ợ mấy cái.
Ta xoa bụng, thỏa mãn đi dạo trên con đường núi yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn trời đêm, trăng sáng sao thưa, quạ đen bay về phương nam.
Mang theo những bài thơ cổ cần thiết cho kỳ thi đại học, ta có chút nhớ nhà, tuy xuyên sách chơi rất vui nhưng ta cũng không thể mãi ở chỗ này chờ c.h.ế.t chứ?
Linh hồn của ta xuyên vào cơ thể Diệp Miểu Miểu, vậy linh hồn của Diệp Miểu Miểu đi đâu rồi? Cơ thể của ta ở hiện đại như thế nào rồi? Sẽ không phải ngã một cái rồi trở thành người thực vật luôn đó chứ? Ta còn muốn đi xem concert của thần tượng nữa! Lỡ như trở về muộn thì thần tượng của ta sẽ nhập ngũ, từ bông sen trắng ngây thơ trở thành đóa hoa xanh trong quân đội* mất…
*军中绿花: là một thành ngữ tiếng Trung, thường được sử dụng để chỉ người phụ nữ trong quân đội. Nó thường được sử dụng để miêu tả một người phụ nữ đẹp và quyến rũ trong một môi trường nghiêm ngặt và nam tính như quân đội.
Một loạt vấn đề hiện lên trong đầu khiến ta có chút choáng váng, Thay vì đợi phép màu xuất hiện thì không bằng chủ động đi tìm kiếm manh mối ở thế giới này có cách nào quay về không.
Ta dự định tái hiện lại tình huống lúc xuyên sách thử xem, nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt, nhón chân, che mặt, lăn xuống bậc thang.
Mở mắt ra, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời không có sương mù đập vào mắt, xem ra lần ngã đầu tiên thất bại rồi.
Nhất định là cách tiếp đất không đúng, ta bò dậy vỗ vỗ mông, nỗ lực nhớ lại tư thế ngã khi đó, cẩn thận bảo vệ khuôn mặt rồi ngã ngửa ra sau…
Khi tỉnh lại, dưới người ta là chiếc giường gỗ phong cách cổ xưa.
Ta muốn quay người nhưng xương cốt trên người lại kêu cót két như cánh cửa gỗ bị hư.
Mẹ ơi, ta cảm thấy xương bị gãy rồi, hình như còn không chỉ một chỗ.
Ta c.h.ế.t tâm rồi, thật sự.
Cũng không biết tiểu huynh đệ nào làm việc nghĩa hăng hái mang ta về phòng, còn chu đáo đắp chăn cho ta, khiến ta có thể ở trong điều kiện ấm áp tiếp tục suy nghĩ về nhân sinh.
Haiz, xem ra con đường mù quáng tự hại mình đi không thông rồi, vẫn là nghĩ cách khác đi.
Ngay lúc ta do dự là cố gắng kìm nén cơn đau mà xuống giường rót cốc nước uống, hay là nhịn cơn khát trực tiếp ngủ luôn thì cửa phòng bị đẩy mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-vao-sac-khi-tu-tien-van/chuong-6.html.]
Người tiến vào là Trầm Ngọc, hắn trông có vẻ rất vội vàng. Thấy ta tỉnh rồi thì nhanh chóng đỡ ta dậy, lo lắng hỏi ta tại sao lại ngất trên đường.
Ta: “Đường đêm quá tối, không nhìn rõ dưới chân. Hóa ra là Trầm sư đệ mang ta quay về à, đa tạ* đa tạ! Hôm khác ta sẽ mời ngươi ăn cơm!”
Trầm Ngọc: “Không cần khách sáo, sao ngươi và tiểu sư muội đều không cẩn thận như nhau vậy? Ta vừa mới từ chỗ Tiểu Hạ trở về, lúc nãy muội ấy cũng ngủ gật khi luyện công nên mới tẩu hỏa nhập ma.”
Haiz. Hóa ra cứu ta chỉ là thuận tiện mà thôi.
Ta hỏi: “Tiểu Hạ thế nào rồi?”
Trầm Ngọc: “Sư tôn đang trông chừng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Người trong lòng gặp nguy hiểm, hắn lại bị sư tôn của mình giành trước một bước, thảo nào trông dáng vẻ có chút mất mát.
Ta rất muốn vỗ vỗ vai hắn, khuyên hắn nhìn thoáng chút, tương lai ngươi vẫn sẽ bị sư tôn ngươi giành trước hai ba bốn năm sáu bảy tám bước mà thôi, tập làm quen là được rồi.
Nhân lúc hắn còn chưa tình sâu nghĩa nặng với nữ chính, không bằng để ta kịp thời kéo thiếu niên này khỏi bể khổ, có một đoạn tình cảm vượt thời không oanh oanh liệt liệt mới không uống chuyến này!
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Cục cưng Thẩm Ngọc, lần này hãy để fan mẹ bảo vệ ngươi!
Ý nghĩ to gan dụ dỗ soái ca trung khuyển này khiến ta không khỏi run lên vì phấn khích.
Trầm Ngọc: “Ngươi lạnh không?” Nói xong hắn còn cẩn thận giúp ta kéo chăn.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, ta phấn khích đến mức liên tục đá chân ở trong chăn. So với Hạ Kính Hạm thì ta càng giống người bị tẩu hỏa nhập ma hơn.
Tay của Trầm Ngọc đặt lên đầu ta, ân cần nói: “Có phải bị sốt rồi không?”
Không, ta phát tình rồi.