Xuyên Thành Qúy Phi của Bạo Quân - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-06-22 02:02:46
Lượt xem: 2,626
5
"Qúy phi nương nương giá lâm!"
Theo tiếng hô của thái giám, ta cố nén căng da đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của bá quan văn võ, đi về phía cẩu hoàng đế.
Tên khốn kia giả vờ cười tủm tỉm đưa tay về phía ta.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nếu không phải ta đã bị thứ đồ chơi này hại mấy lần, thật sự sẽ bị nụ cười tuấn lãng kia mê hoặc, cho rằng bản thân là ái phi được sủng ái!
"Ái phi đến muộn rồi, tự phạt một ly đi."
Hoàng đế dùng sức kéo tay ta, ta bị hắn kéo loạng choạng một cái, ngồi xuống long ỷ bên cạnh hắn.
Mông vừa mới chạm vào ghế, da đầu ta liền tê rần.
Đây là long ỷ đó! Tên khốn này chẳng lẽ...
Chơi chán ma pháp công kích, muốn chơi vật lý công kích, tìm lý do c.h.ặ.t đ.ầ.u ta sao?
Ta giống như bị bỏng, "bụp" một tiếng bật dậy, xui xẻo đụng trúng ly rượu thái giám bưng tới, làm rượu đổ ra ngoài.
Rượu trong ly hắt lên bệ để chân bằng bạc nguyên chất trên mặt đất, chỗ bệ để chân bị rượu b.ắ.n vào lập tức đen sì.
Miệng ta há thành hình chữ O, đã bảo tên khốn này không có ý tốt, chất độc lợi hại như vậy mà xem ta như chuột bạch để thử độc sao?
"Ái phi làm sao vậy?"
Ngoại trừ ta ra, người ở gần nhất là hoàng đế và tiểu thái giám dường như đều không nhìn thấy bệ để chân đang sủi bọt kia, có thể thấy là đã sớm biết rượu này có vấn đề.
Ta bị hắn gọi đến nổi hết da gà.
Không nhịn được xoa xoa cánh tay, quay đầu lại phát hiện bá quan văn võ đều đang kinh ngạc nhìn ta.
Suy nghĩ một chút, ta liền hiểu ra.
Bọn họ không biết trong rượu có độc, trong mắt người ngoài, ta giống như bị hoàng đế dọa đến phát sợ, vô duyên vô cớ bay ra ngoài.
Ta cười gượng gạo, ấp úng giải thích:
"Thần thiếp... thần thiếp... nổi mẩn ngứa, không ngồi yên được."
"Phụt."
Ta dám cam đoan tiếng cười này là từ trong miệng cẩu hoàng đế phát ra, tên biến thái này dám cười nhạo ta!
"Ái phi nói đùa rồi, đến đây, ngồi bên cạnh trẫm."
Nói xong, hắn đứng dậy kéo ta, giống như sợ ta chạy mất, dùng sức nắm chặt lấy tay ta.
Ta cố nén nghiến răng nghiến lợi vì đau, miễn cưỡng duy trì nụ cười, đi theo hắn về phía long ỷ.
Được rồi, tên khốn, ngươi muốn bổn cô nương mất đầu thì cứ việc nói thẳng!
Sẵn sàng hy sinh thân mình để kéo hoàng đế xuống ngựa, xem bổn cô nương có đè ch/3t ngươi không!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-thanh-quy-phi-cua-bao-quan/chuong-2.html.]
Ta mang theo khí thế anh dũng hy sinh, sau khi cẩu hoàng đế ngồi xuống, "bịch" một tiếng ngồi vào trong lòng hắn.
Hoàng đế không ngờ tới ta sẽ làm như vậy, hắn ngơ người, sau đó trên mặt lộ vẻ ghét bỏ, nhưng lại không đẩy ta ra.
6
"Bệ hạ và nương nương thật đúng là phu thê tình thâm, chỉ là bản vương nhìn quý phi nương nương có chút lạ mặt, không biết là tiểu thư nhà nào vậy?"
Trên yến tiệc, một người nam nhân mặc vương bào nâng ly rượu lên trêu chọc.
Hoàng đế làm đệm thịt cho ta ngồi nghe, ánh mắt tối sầm lại.
Bởi vì khoảng cách quá gần, ta có thể cảm nhận rõ ràng khí thế trên người hắn thay đổi, từ lười biếng trở nên lạnh lùng rét lạnh.
Ta tò mò quay đầu nhìn vị vương gia này, ngoại trừ trên mặt có thêm chút nếp nhăn, thì cũng không nhìn ra gì đặc biệt khác.
"Hoàng thúc mắt kém rồi, Quý phi của trẫm xuất thân từ Vương gia Tiêu Sơn, nói đến thì Vương gia này còn nằm trong phạm vi quản hạt* của hoàng thúc, nữ nhi nhà họ, hoàng thúc vậy mà chưa từng gặp qua sao?"
*Quản hạt có nghĩa là cai quản, quản lý một vùng đất, địa phương.
Nụ cười trên mặt vị vương gia kia cứng đờ, liếc mắt nhìn ta một cái không chút để lộ dấu vết, sau khi chạm phải ánh mắt của ta, nhanh chóng dời đi, tiếp tục cười nói:
"Đúng là chưa từng gặp qua, Vương gia thi thư truyền gia, chắc hẳn Qúy phi nương nương nhất định tài hoa hơn người, cho nên mới có thể được bệ hạ yêu thích."
Hắn vừa dứt lời, cẩu hoàng đế vậy mà lại cười nhìn ta một cái, sau đó nắm lấy tay ta, có chút cà lơ phất phơ nói:
"Thi thư cái gì, trẫm không có hứng thú, nhưng ái phi của trẫm đúng là có chút chỗ hơn người, hoàng thúc có biết vì sao trẫm phong nàng làm quý phi không?"
"Bởi vì, vị ái phi này của trẫm, mạng rất lớn."
7
Ta nghe mà muốn tìm cái lỗ để chui xuống, phong hiệu quê mùa như vậy, hắn còn có mặt mũi mang ra khoe khoang?
Các quan viên trên yến tiệc cho rằng hoàng đế đang nói đùa, vì nể mặt mà đồng loạt cười rộ lên.
Tiếng cười này lọt vào tai chả khác gì đang vả vào mặt ta bôm bốp
Thử nghĩ xem, nếu như ở trên bữa tiệc toàn người giàu có nổi tiếng tụ tập, có người công khai gọi ngươi là Cẩu Đản, còn nói tên xấu dễ nuôi, ngươi có khó chịu không?
Ta rất khó chịu!
Làm nhục ta có rất nhiều cách, tên khốn này lại cố tình chọn cách này, được rồi, muốn ch/3t thì cùng ch/3t!
Ta tức giận, cầm lấy bánh ngọt trên bàn trước mặt đưa đến bên miệng cẩu hoàng đế, giả vờ e lệ nói:
"Bệ hạ thật hư hỏng, thần thiếp không cho đâu! Nào, thần thiếp đút người ăn một miếng bánh hoa quế."
Ặc...
Bổn cô nương đè không ch/3t ngươi, thì cho ngươi ghê tởm ch/3t luôn!
Cẩu hoàng đế mắc chứng sợ nữ nhân quả nhiên bị ghê tởm nghẹn đến mức mặt mũi tím tái, xem ra là đang rất muốn hất ta ra khỏi người.
Ta còn cảm giác được tay hắn đặt ở eo ta đang run rẩy không kiềm chế được.
Ta nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười đầy ác ý, không đợi hắn kịp phản ứng, đưa tay nhét bánh ngọt vào trong miệng hắn.
Nuốt cho bổn cô nương! Có độc càng tốt, độc ch/3t ngươi đi!