Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH MỸ NHÂN "LEO TƯỜNG" CỦA THÁI TỬ - 2

Cập nhật lúc: 2024-05-17 10:30:31
Lượt xem: 3,423

Lúc này, Thế tử nạp thiếp, ta hủy hôn trước mặt mọi người, tình hình trở nên không thể kiểm soát được.

Nữ chính nói rằng chuyện này được truyền đến tai Hoàng thượng, liền trở thành ta ghen tị, không thể dung hòa với thiếp thất, dám phản nghịch chống lại mối hôn sự do Thiên gia ban cho.

Thành vương thế lực lớn mạnh, từ lâu đã công cao chấn chủ, khiến người ta kiêng dè.

Lúc này, thánh chỉ ban ch//ết đã đến nơi.

Lại đúng lúc Thái tử ốm, ai cũng không gặp, Tần Linh Nguyệt đành phải đến nhà ngoại tổ mẫu cầu cứu, cầu bà ấy đem kim bài miễn tử ra.

Nhưng ta biết, nhà ngoại tổ mẫu của Tần Linh Nguyệt đã cắt đứt quan hệ với nàng ta từ khi mẫu thân nàng gả vào phủ Thừa tướng làm thiếp.

Lúc này, mạo muội đi cầu xin, dù là cháu gái ruột, tỷ lệ thành công cũng không cao.

Huống hồ, người cần cứu lại là con gái của tình địch của mẫu thân nàng.

Ngược lại, nếu ta bị ban ch//ết, nữ chính càng muốn báo thù, logic cốt truyện như vậy là hợp lý.

Dựa vào núi núi sẽ sụp đổ, dựa vào người người sẽ chạy, dựa vào nữ chính cốt truyện sẽ đi tong.

Vì vậy, ta quyết định tự cứu mình.

Chưa kịp cởi hỷ phục, ta đã trèo lên tường phủ Thái tử.

Như một con bướm đêm đỏ rực.

"Xin chào, điện hạ."

8

Tại sao ta lại leo tường phủ Thái tử?

Mỹ nhân leo tường phủ Thái tử là chuyện gì đây? Thái tử thì mọi người đều quen thuộc, nhưng leo tường phủ Thái tử là chuyện gì, hãy để mỹ nhân giải thích cho mọi người cùng hiểu nhé!

Mỹ nhân leo tường phủ Thái tử, mọi người có lẽ sẽ rất ngạc nhiên, tại sao mỹ nhân lại leo tường nhỉ? Nhưng sự thật là vậy, mỹ nhân cũng cảm thấy rất ngạc nhiên @@@?!

Đó là chuyện về mỹ nhân leo tường phủ Thái tử, mọi người có suy nghĩ gì, hãy bình luận và cùng thảo luận với mỹ nhân nhé!

"......"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Tần Tuế," Thái tử dùng ngón tay thon dài, gầy gò nhưng rõ từng khớp xương điểm nhẹ lên trán ta, cảm giác lành lạnh, nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp không nghe ra cảm xúc, "Nói đi."

Ta nhất thời có chút căng thẳng, lắp bắp nói: "Có, có chuyện muốn nhờ điện hạ."

Thái tử có làn da trắng bệch không khỏe mạnh, trường mi nhập tấn, dưới mắt hiện rõ màu xanh, lại kết hợp tóc đen cùng áo bào đen, vốn vẻ đẹp sắc sảo cũng trở nên u ám mệt mỏi, lúc này nghe lời ta nói, cười khẩy, nét u ám trên trán không giảm mà còn tăng.

"Nhờ ta?" Hắn ta rút ngón tay lại, khi cười lạnh đôi môi nhợt nhạt gần như không còn huyết sắc, giọng nói sắc bén như lưỡi dao, "Ngươi đến đây tìm ta, chẳng lẽ lại cầu cùng ta động phòng?"

Ta lập tức gật đầu,

Nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên phức tạp của hắn, lý trí quay về, ta lại vội vàng lắc đầu, "Chao ôi, làm sao có thể, ngài hiểu lầm rồi, chuyện tốt như vậy ta không dám mơ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-leo-tuong-cua-thai-tu/2.html.]

"......"

Thấy nét mặt hắn càng trở nên phức tạp, ta suy nghĩ một lát, thử hỏi: "Thật có thể sao?"

Thái tử thở dài một hơi, nhíu mày, nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương: "Không."

Ta chậc một tiếng, chua xót nói: "Có vấn đề rồi, ta còn tưởng ngài muốn cưới ta chứ."

"......"

"Ngài không cứu ta, ta sẽ bị x//ử t//ử đấy ——"

Ta ôm chân hắn, khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem.

Thái tử vẫn giữ nguyên vẻ mặt uể oải, chán đời, không buồn mở mắt, chỉ hơi kéo khóe miệng,

"Đáng mừng, đáng chúc."

Ta kiên trì không bỏ cuộc, múa may hăm dọa hắn, "Nếu ta chết, nhất định sẽ không để yên, sẽ ám theo ngài! Doạ ngài sợ đến hồn bay phách lạc!"

Thái tử không hề động lòng, thậm chí còn vỗ tay vài cái, chân thành nói:

"Nhất ngôn cửu đỉnh."

"……" 

Ta trầm mặc một lát, rồi lạnh lùng cười, "Nếu ngài không cứu ta, ta sẽ mỗi ngày thắp hương bái Phật, dù làm ma cũng sẽ tích đức cho ngài, mỗi ngày sẽ đi quyến rũ Diêm Vương để rỉ tai, để ngài sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn, đệ tứ cùng đường, dám so mệnh dài cùng trời xanh!"

"……"

"Chiếu thư đến đâu rồi?"

10

Phải nói rằng, Thái tử người này yếu ớt, độc miệng, chán đời và u ám, trông như sắp t//ự s//át đến nơi vậy, cũng không khó lý giải về việc tại sao trong tiểu thuyết hắn sẽ ch//ết vào ngày sinh nhật năm 20 tuổi.

Nguyên tác miêu tả hắn ta rất ít, nhân vật trên trang giấy chỉ có vài nét bút, tẻ nhạt vô vị, và không đáng để nhai đi nhai lại.

Cả đời nhạt nhòa, cái ch//ết trong ngọn lửa lớn là cảnh tượng duy nhất có thể gọi là náo nhiệt và hùng tráng trong cuộc đời hắn.

Ta bước theo hắn, phía trước là hành lang dài và sâu của Tần phủ, cuối hành lang là cổng chính.

Thái giám đến truyền chiếu thư buộc phải lùi lại mười bước, dù trong tay là chiếu thư do Hoàng thượng thân bút, dù vị Thái tử này trông như sắp ch//ết đến nơi, ông ta cũng không dám vượt quyền.

"Mệt rồi."

Thái tử đột nhiên dừng chân, uể oải.

Ta hiểu ý, vội vàng nịnh nọt: "Tìm cho điện hạ một chiếc xe ngựa nhé?"

Hắn lơ đãng liếc ta một cái, chế nhạo: "Xe ngựa nhà các ngươi có thể ngồi được sao?"

Loading...