Xuyên thành hoàng hậu độc ác - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-08-03 08:04:39
Lượt xem: 333
23
Tinh thần Sở Hành tốt hơn trước rất nhiều, nhưng y cũng gầy đi.
Thường phục màu xanh da trời mặc trên người y, mặc y phục đều trở thành một loại gánh nặng.
Hôm nay mặt trời rất đẹp, thỉnh thoảng có gió nhẹ, khi nhìn thấy ta, y nhếch miệng cười, vô cùng chân thành và nhiệt tình.
Truyện được đăng duy nhất trê. Monkey trên những kenh khác là giả mạo!
Thời gian giống như lại trở về lần đầu tiên ta gặp y, khi đó, y cũng cười đến ấm áp như vậy.
Trong nháy mắt, y đã tới trước mặt ta.
Ta vừa định hỏi thân thể y thế nào, y liền bắt đầu ho khan kịch liệt.
Ta vội vàng đỡ y vào trong phòng, bảo Hạ Hà phân phó phòng bếp đi múc canh lê.
Y ho một trận, kéo lên một nụ cười nói với ta: "A tỷ không cần lo lắng, thái y nói rất nhanh là có thể khỏi."
Ta nhịn không được nhẹ giọng trách cứ y:
"Thái y rõ ràng nói cho ta biết, ngươi bây giờ còn không nên đi lại, như thế nào đột nhiên muốn vào cung đây?"
Y dời tầm mắt, hồi lâu mới nhẹ giọng nói:
"Ta sợ a tỷ còn trách ta."
Khi nói lời này, lông mi của y rủ xuống, sắc mặt càng lộ vẻ tái nhợt, bởi vì bệnh tật tra tấn, xương gò má của y so với trước kia càng thêm nhô ra, cả khuôn mặt đều gầy đi không ít.
"Là lỗi của ta, lúc ấy a tỷ sợ hãi như vậy, nhất định chán ghét ta, nhất định là không muốn gặp lại ta."
Lòng ta đã sớm mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Vô luận như thế nào, y đều là người để ý ta nhất, chú ý ta nhất, thời thời khắc khắc đem ta để ở trong lòng.
Làm sao ta có thể không tha thứ cho y?
Huống chi, ngay lúc đó Lý Giác đang làm gì, trong lòng đang suy nghĩ gì, y làm sao có thể biết tất cả?
Ta nói: "Ta không trách ngươi, chỉ là lần sau vô luận có chuyện gì, nhất định phải nói cho ta biết. Bị gạt cảm giác thật sự rất không tốt, điều này làm cho ta cảm thấy ta thật vô dụng, giống như không ai sẽ quan tâm ta."
Y nghe xong lời này, cũng không có bộ dáng rất vui vẻ, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc hướng ta cam đoan:
"Từ nay về sau, vô luận chuyện gì, ta nhất định sẽ nói cho a tỷ, đối với a tỷ không có nửa phần giấu diếm. Nhưng a tỷ thật sự sẽ tha thứ cho ta sao?"
Ta gật gật đầu, lại nhiều lần nhấn mạnh nhất định sẽ tin tưởng y, y mới thôi.
Thật sự là kỳ quái, rõ ràng ngay từ đầu tức giận là ta, như thế nào cuối cùng dỗ dành người ta vẫn là ta đây?
Chúng ta lại nói chuyện một lúc, thấy tinh lực y không đủ, ta liền khuyên y trở về nghỉ ngơi, dưỡng thân thể thật tốt, đừng dễ dàng đi ra ngoài đi lại, y đáp ứng.
Trước khi đi, ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhờ y giúp tôi điều tra một chút, y cũng đồng ý.
Thủ đoạn của Sở Hành quả nhiên lợi hại, ngày hôm sau, Thu Sương liền bình lui tất cả mọi người, lặng lẽ nói cho ta biết chuyện ta bảo Sở Hành tra - - về Trần Giản Ngôn.
Trong truyền thuyết Tần gia bị cuốn vào triều đình phân tranh quả thật tồn tại, Lý Giác cũng quả thật hạ tử thủ với gia tộc này, nhưng đến tột cùng có người may mắn chạy thoát hay không, lại không có chứng cớ thực tế.
Chứng cứ trong miệng các đại thần bất quá chỉ là một khối ngọc bội có khắc huy hiệu Tần gia tộc trong nhà Trần Giản Ngôn mà thôi.
Hơn nữa Trần Giản Ngôn sau khi g.i.ế.c vua ở trước mặt mọi người rống to: "Tần gia" "Báo thù" vân vân, một câu chuyện ngoài ý muốn liền nổi lên mặt nước.
Câu chuyện này là thật hay giả đây?
Ta nghĩ có lẽ là giả.
Mọi người luôn hoài nghi những gì trước mắt mình, nhưng lại tin tưởng mười hai phần vào những gì mình tưởng tượng ra.
Trần Giản Ngôn không hổ là Trần Giản Ngôn, đem lòng người đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Mà hắn thích cùng hy sinh, chỉ vì báo đáp nhiều năm trước nguyên chủ tiện tay mà thôi, đáng giá sao?
Nay ta chỉ là tu hú chiếm tổ!
Nghĩ tới đây, tâm tình của ta không khỏi có chút sa sút.
Thu Sương còn chưa nói xong: "Công tử còn nói, nương nương không cần vì thế mà đau lòng, nếu không, người đi rồi cùng người còn sống đều sẽ nhớ nhung."
Đúng vậy, vô luận nói như thế nào, còn có Sở Hành đang nhớ nhung ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-thanh-hoang-hau-doc-ac/chuong-23.html.]
Cuộc sống lại khôi phục bình tĩnh, Huyên nhi lớn lên từng ngày, cũng càng ngày càng đáng yêu.
Chăm sóc trẻ em mặc dù mệt mỏi, nhưng cũng rất thú vị.
Sở Hành thỉnh thoảng cũng sẽ tiến cung bồi ta, thân thể của y cũng đang từng ngày tốt lên.
Không nghĩ tới chính là, lúc sắp đến tết, Sở tướng lại đi thẳng tới Phượng Tảo cung, nói với ta hôn sự của Sở Hành.
“Tiểu tử này càng ngày càng kỳ cục. Ngày hôm trước Tĩnh quốc công mời ta uống rượu, trong lời nói cố ý đem ấu nữ của mình gia nhập Sở gia.Tĩnh quốc công phủ đời đời trâm anh, ở trong triều căn cơ thâm hậu, bình thường đối với ta cũng có nhiều trợ lực, ta vốn định đáp ứng, thế nhưng hắn lại nghe được tin tức, đêm đó liền tản ra tin tức, nói mình tổn thương căn cơ, chỉ sợ vô lực kéo dài hậu tự. “
Khắp kinh thành đều không có làm việc như vậy!
“Hắn không muốn đáp ứng, toàn bộ Đại Hữu hắn muốn dạng cô nương gì không có?!Điều này làm cho Sở gia làm sao bây giờ?
Để cho khuôn mặt già nua này của ta đặt ở đâu? “
“Thật sự là phản rồi! Ngươi cần phải khuyên nhủ hắn cho ta, hắn có muốn thành thân hay không, có con nối dõi hay không, không phải do hắn tùy hứng. Ngươi hôm nay cũng làm thái hậu, sẽ không không hiểu. "
Tiễn Sở tướng nổi giận đùng đùng đi, Cả người ta đều bối rối.
Sở Hành sắp thành thân sao?
Tại sao y không muốn, còn dùng phương thức cực đoan như vậy?
Mà ta...... hi vọng y thành thân sao?
Quả nhiên, Sở Hành vào cung vào buổi chiều, xem ra y nói gì với Sở tướng cũng rất rõ ràng.
Ta còn chưa kịp mở miệng, y đã ngăn mọi người lại, dùng ánh mắt nóng bỏng mà khẩn cầu nhìn ta:
"A tỷ hi vọng ta thành thân sao?"
"Ta..."
Con ngươi của hắn chứa đầy một loại ánh sáng khát vọng, loại ánh sáng này nếu như không có được đáp án thỏa mãn sẽ tắt, nhưng ta tin tưởng, không ai cam lòng làm như vậy, ít nhất ta không nỡ.
“Không hy vọng. “
“Vì sao? "Ánh sáng càng lúc càng lớn.
Y cuối cùng không nỡ, ta đành ấp úng nói ra một đáp án mà chính mình cũng cảm thấy buồn cười: "Bởi vì ngươi không muốn."
Quang mang có chút ảm đạm.
Ta không suy nghĩ nhiều liền thốt lên: "Tại sao đêh không muốn?"
Y bình tĩnh nhìn ta, cười khổ một tiếng, trong giọng nói có một tia tuyệt vọng, cũng có một tia tự giễu: "a tỷ thật sự không biết sao?... Hay là, cố ý làm bộ như không biết đây. Ta cho rằng... tỷ hiểu. Bởi vì... ta thích tỷ mà!!!
Chúa ơi! Sở Hành nói y thích ta!
Thật ra, cũng có căn cứ, không phải sao?
Nụ cười của y, giọng nói của y, tất cả những gì y làm, đều vượt xa tỷ đệ bình thường.
Mà ta...... thích y sao?
Ta không biết.
Tất cả những gì ta biết là, mỗi một khắc ở bên y, ta đều rất vui vẻ, ta đều có thể cảm nhận được sự quan tâm của y.
Khi y không có ở đây, ta cũng sẽ nhớ y, y chiếm cứ một phần trong cuộc sống của ta, vượt xa bất luận kẻ nào khác, thậm chí là Huyên Nhi.
Quá khứ ta có thể dùng tình tỷ đệ để lừa gạt chính mình hưởng thụ phần vui vẻ này, cố ý bỏ qua những khả năng khác.
Nhưng hiện tại, y đã làm rõ, nhất định ta cũng không thể trốn tránh nữa.
Thế nhưng, chúng ta dù sao cũng là tỷ đệ trên danh nghĩa a.
Thanh âm Sở Hành sâu kín truyền đến:
"A tỷ nhất định rất kinh ngạc, làm đệ đệ sao có thể thích tỷ tỷ chứ? Nhưng từ ngày đầu tiên ta bước vào Sở gia, ta đã thích a tỷ rồi. A tỷ tốt như vậy, nhưng không được vận mệnh công bằng đối đãi. Ngày a tỷ xuất giá, ta vốn cho là a tỷ cả đời này đều sẽ rất vui vẻ rất hạnh phúc, cho dù không có ta. Nhưng ta sai rồi, lúc này đây, ta không muốn sai nữa.”
“A tỷ nhất định bị ta dọa sợ, là ta không tốt. Hiện tại a tỷ là thái hậu, Huyên nhi cũng còn quá nhỏ. Triều đường hiện tại không thể rời khỏi Sở gia, càng không thể rời khỏi ta và tỷ. Ta vốn định, chờ Huyên nhi sau khi trưởng thành sẽ mang a tỷ đi vân du tứ phương, lại biểu lộ tâm ý, nhưng phụ thân chờ không được, ta cũng chỉ có thể...... Nếu là trước đây, a tỷ nhất định là vui vẻ đáp ứng, nhưng hôm nay tâm của a tỷ ta xác thực nhìn không thấu, không biết a tỷ còn nguyện ý hay không, cùng một chỗ với ta? "
Nhìn ánh mắt của y, nhưng thanh âm của y lại tràn ngập hèn mọn, thậm chí có chút run rẩy, có lúc mang theo chờ mong, có lúc lại tràn đầy tuyệt vọng.
Y bỏ đi rồi.